THUỐC HẾT HẠN - 06
Cập nhật lúc: 2024-08-01 15:34:08
Lượt xem: 393
06.
Bà ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, chỉ vào chiếc quần jean rách tôi đang mặc, hỏi:
“Người trong thôn đều nói mày có tiền đồ, xem ra là giả, con đ.ĩ ti tiện như mày có chó tiền đồ gì, giờ vẫn mặc quần rách đấy thôi. Nhưng mà mày đi học đại học, chắc sau này có thể bán được giá tốt đấy.”
Tôi không đáp, bà ta vẫn tiếp tục nói.
“Mày hại ch.ết bố với em mày, bây giờ mày phải có trách nhiệm với tao.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Giọng bà ta rất cao, không ít bạn bè quay qua nhìn.
Tôi không muốn bị quá nhiều người trong trường để ý, bèn đưa bà ta đến phòng để đồ của phòng làm việc..
Bà ta nhìn phòng chứa đồ chật hẹp, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
“Chỗ này thì cho chó ở à? Mày học cho xong mẹ mày đi, rồi về lấy chồng.”
Tôi nói cho bà ta biết tình huống nơi này, nếu không tốt nghiệp được đại học tôi sẽ không theo bà ta về nhà.
Nếu bà ta muốn tôi thuận lợi tốt nghiệp, tốt nhất nên yên tâm đợi hoặc là ra ngoài tìm việc để tôi học cho xong.
Bà ta nhẩm tính, cảm thấy nhất định phải bắt được tôi, vớt vát được trên người tôi bao nhiêu thì vớt, thế là đồng ý để tôi yên tâm ở lại đây.
Nhưng tìm việc ư?
“Tao mới ra t.ù, vẫn chưa thích nghi được, mày lâu lâu cho tao ít tiền tiêu là được.”
Còn sợ tôi không đồng ý, bà ta nằm ỳ trên giường.
“Mày là con yêu tinh hại người, đây là điều mày nên làm.”
Tôi không nói gì, quay người về ký túc xá.
Bây giờ cứ để bà ta kiêu ngạo đi, chờ tốt nghiệp xong nhất định tôi sẽ đối đãi với bà ta thật ‘tốt’.
Người của phòng làm việc gần như đều biết mẹ tôi ở phòng chứa đồ, ban đầu còn thấy vui vẻ thay tôi.
Nhưng đồng nghiệp hầu hết là nữ, mà thái độ của mẹ tôi đối xử giữa nam nữ như hài trên trời dưới đất, khiến các cô ấy cũng không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuoc-het-han/06.html.]
Nhưng ngại mặt mũi tôi nên không ai nói gì.
Ai ngờ mẹ tôi lại mở miệng trước.
“Chúng mày là con gái mà cứ trơ trơ cái mặt ra ngoài đường, không biết liêm sỉ. Tao nói cho mày biết, mày tốt nghiệp xong thì về thôn với tao ngay, nếu mày cũng giống như chúng nó thì tao đánh gãy chân mày.”
Tôi biết, thật ra bà ta chỉ muốn tiền thôi.
Tôi sẽ cho bà được như ý nguyện.
Bốn năm học không nhiều, sau khi hoàn thành luận văn vẫn còn dư chút thời gian.
Để nhanh chóng giải quyết phiền toái, tôi bảo mẹ là tôi đã tốt nghiệp, cùng quay về nhà cũ với bà ta.
Vừa về nhà cũ, bà ta đã đứng ngồi không yên.
Điên cuồng tìm giấy tờ đất với giấy tờ sử dụng lâm nghiệp.
“Con ranh kia, mày để đâu rồi? Giờ đi sang tên với tao ngay. Viết tên mày có mà điên. Những thứ này vốn là của em mày, nếu không phải tại em, em mày nào có ch.ết. Nhưng dù em mày ch.ết rồi thì phải là của tao mới đúng.”
Bà ta tìm cả ngày giời cũng không thấy.
Tôi đành phải nói sự thật cho bà ta.
Là tôi bán hết đi lấy tiền đi học rồi.
Mẹ nghe xong thì khó thở, trợn mắt lườm tôi.
Chỉ vào mũi tôi bắt đầu mắng, mắng tôi là con đ.ĩ ti tiện phá của, bao nhiêu là đồ mà mất hết trên tay tôi, mắng tôi không biết tốt xấu, giờ không còn gì thì chúng tôi phải sống thế nào.
Tôi bảo, tiền bán đất vẫn còn một ít, bảo bà ta đi mua hai con lợn con về nuôi.
Khéo đến tết cũng bán được giá tốt.
Bà ta nghe thấy tôi bảo còn tiền, thế mà vui vẻ hát nghêu ngao cho qua chuyện.
Quả nhiên hôm sau thấy mang về hai con lợn con.
Mà số tiền còn dư cũng vào túi bà ta hết.
Tôi không bực, dù sao thì hai con lợn này cũng là chuẩn bị cho bà ta mà.