THỨC TỈNH ABO: TÔI HE VỚI NHÂN VẬT CHÍNH - C12
Cập nhật lúc: 2024-12-01 12:36:33
Lượt xem: 102
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định không nhắc đến chuyện này nữa.
Nếu người cậu ấy muốn tìm không phải là tôi thì thôi, nhưng nếu là tôi thì tôi thật sự không dễ đối phó.
Dù sao, nhìn biểu hiện của Kỳ Hoài An, hình như cậu ấy không phải là đang tìm tôi để trả thù.
Dù thế nào, tôi vẫn phải hành động một cách lý trí.
Tôi vỗ vỗ đầu mình, vẫn không khỏi để tâm tới sự thay đổi thái độ của Kỳ Hoài An.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Căn phòng rất nóng.
Tôi mở hai chiếc cúc áo, rồi kéo chiếc áo xuống một chút, sau đó buộc tóc lại, định buộc tóc dài để không bị vướng.
Cửa mở kẽ, Thẩm Vân Tranh bước vào, thấy tôi đang ngồi trên giường và áo quần chưa chỉnh tề, anh ta lập tức lùi lại hai bước, đóng cửa lại, tạo thành một âm thanh ầm ầm.
Hai giây sau, ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa chậm rãi.
Khi tôi đáp lại, Thẩm Vân Tranh lại mở cửa bước vào.
Anh ta đi đến bên giường, cười tươi chào tôi, khuôn mặt khôi ngô trong sáng, nhưng có vẻ thâm trầm và nghiêm nghị.
"Chào bạn Thanh."
Anh ta đứng bên giường, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào tôi. Anh ta khẽ xoa cổ họng, cổ áo vô tình bị kéo rộng, lộ ra làn da sáng mịn.
"Cậu... cảm thấy nóng sao?"
Giọng tôi khàn khàn, không biết vì sao lại mang theo chút gợi cảm.
"Xin lỗi, tôi không biết cậu đã tỉnh lại."
Sườn mặt Thẩm Vân Tranh đỏ ửng, tai anh ta cũng đỏ lên rõ rệt.
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà nghiêm túc xin lỗi.
"Tôi có thể vào khi nào cũng được à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuc-tinh-abo-toi-he-voi-nhan-vat-chinh/c12.html.]
Dù tôi là Beta trong hệ thống 'Thức tỉnh ABO: Tôi và nhân vật chính hạnh phúc rồi', thì cũng không thể vào tự do như vậy.
"Chắc... chắc là tôi..." Anh ta không biết phải nói sao, vẻ mặt lạnh lùng vốn có của anh ta giờ lại có chút lúng túng, khí chất lạnh lẽo thường ngày cũng biến mất.
Tôi cảm nhận được mùi gỗ thông.
"Chắc tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Thẩm Vân Tranh, với khuôn mặt trắng như ngọc, giờ có chút đỏ ửng, đôi mắt dài hẹp của anh ta giờ trông như hoa đào tháng Tư, dễ thương vô cùng.
Tôi cúi đầu chỉnh lại quần áo, môi khẽ cong lên.
Thực ra tôi không hề để lộ gì cả, ngay cả xương quai xanh cũng chỉ lộ ra một chút thoáng qua.
Nhưng không ngờ Thẩm Vân Tranh lại ngây thơ đến vậy.
Tôi nhịn không cười, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị, liền trêu chọc: "Cậu nói sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là nói dối tôi thôi phải không? Chúng ta chỉ gặp nhau mấy lần, hơn nữa cậu đã có người định sẵn rồi... Tôi chỉ là một Beta không quan trọng thôi mà."
Tôi nói với giọng như sắp khóc, cố tình nhấn mạnh vào những từ ngữ gây ấn tượng.
Thẩm Vân Tranh càng lúc càng lúng túng.
Tôi liếc nhìn thấy tay anh ta nắm chặt lại, các ngón tay run rẩy.
Một lúc sau, như thể đã quyết tâm, anh ta bước về phía tôi, thử đặt tay lên đầu tôi, rồi từ từ vuốt ve tóc tôi.
"Tôi và Kỳ Hoài An không phải như bạn nghĩ."
"Chúng tôi chỉ biết nhau, trước đây cũng chưa từng giao thiệp gì sâu sắc."
"Câu chuyện về người bạn định sẵn... thực ra là do tầng lớp lãnh đạo đế quốc che giấu, không biết sao lại đột ngột lan truyền..."
Không trách được, trước khi tôi đến trường này, tôi hoàn toàn không biết rằng vị hôn phu của mình lại có một người bạn đời hợp cặp như vậy.
Tôi khẽ nhấn lưỡi lên vòm miệng, toàn thân cảm thấy bình tĩnh lại: "Có vẻ như đó là sự thật."
"Chắc chắn trong tương lai các cậu sẽ không kiểm soát được tình cảm của mình, rồi sẽ yêu nhau và kết hôn."