THỰC QUYỀN - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-03-22 15:15:50
Lượt xem: 223

14 

 

Mùa xuân chính là thời điểm ta nên mang thai được bốn tháng. 

 

Lãm Nguyệt vội vã tiến vào: “Chủ tử, Ý Hòa cung sảy thai.” 

 

Ta có chút mờ mịt. Nhanh như vậy sao?

 

Lâm Sương an ủi nói: “Nhìn cơ thể Hoàng hậu, nhiều nhất là được bảy tháng.” 

 

Tính theo ngày tháng hiện giờ, không sai biệt lắm, đúng là bảy tháng. 

 

Ta cong môi: “Ta lại không thương hại nàng ta.” 

 

Nếu nàng ta chưa từng tính kế ta, nếu nàng ta không xuống tay với Cổn Cổn…

 

Chỉ là, không hề có nếu như. 

 

Đây là kết cục mà nàng ta nên nhận được, là báo ứng ta trả lại nàng ta. 

 

Có một thời gian rất dài, ta không nhìn thấy Tiêu Sách cùng Phùng Oánh Oánh. 

 

Cảm giác hi vọng rồi lại thất vọng, bọn họ cũng nên cảm nhận được rồi chứ?

 

Trí Úc cũng rất ít khi đi tới núi Lộc Minh nữa. 

 

Hắn thường xuyên trầm mặc ngắm sao, thỉnh thoảng lại nói ra những lời khiến ta chỉ muốn phạt trượng hắn.

 

Lâm Sương nói, theo lý, thai phúc của ta nên hiển lộ rồi.

 

Chỉ là ta không muốn giấu gối trong người, dù sao cũng chẳng ai đến Quỳnh Hoa cung. 

 

Ta thường hay suy nghĩ, mọi người đều nói Thái hậu là yêu hậu. 

 

Nhưng Đại Dận trời yên biển lặng, thế nước cường thịnh, đều là công của Thái hậu cần chính. 

 

Bưng bát cơm lên ăn thì được, ăn xong buông bát lại mắng người cho mình bát cơm đó, làm gì có đạo lí như vậy? 

 

Rõ ràng là một người tài giỏi xuất chúng, nhưng bởi vì là nữ nhân, nên không được chấp nhận.

 

Tiêu Sách vô dụng chỉ biết tiêu xài hoang phí, lại chẳng ai mắng hắn là hôn quân.

 

Thành kiến chính là như vậy.

 

Bốn bức tường cung cấm, giam cầm Thái hậu cả đời, cũng giam cầm ta cả đời.

 

15

 

Thời điểm tám tháng, ta rốt cuộc vẫn phải mang bụng giả.

 

Bà mụ là người của Lan Ngự quân, hài tử là thứ tôn của chi hai Lâm phủ.

 

Lâm lão phò tá Thái hậu cả đời, cháu trai ông ta lại nhận lấy cơ nghiệp của Thái hậu, cũng coi là một loại truyền thừa kéo dài đi. 

 

Hài tử này, cả đời sẽ không biết thân thế thật sự của chính mình.

 

Ta sẽ là mẫu phi của nó, nó sẽ là Quân vương mới của Đại Dận. 

 

Phùng Oánh Oánh tới vào giờ thiện. Nàng ta tròn trịa lên nhiều, trong ánh mắt nhiễm phần mỏi mệt. 

 

Nàng ta sững sờ nhìn chằm chằm vào bụng ta, con ngươi lóe lên tia điên cuồng. 

 

“Hoàng hậu nương nương thế nào lại ghé tới chỗ ta?” Ta lười lá mặt lá trái với nàng ta. Đều đã là hồ li tinh, cần gì phải giả trang thành tiểu bạch thỏ. 

 

“Phi tần sắp sinh hạ hoàng tự, bổn cung không nên tới sao?” 

 

Ta chán ghét nhất dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta. 

 

Rõ ràng người của trung cung đều đã biết rõ ràng mọi chuyện.

 

Nên hay không nên là một chuyện, Phùng Oánh Oánh nhân chuyện này tới khiến ta khó chịu lại là một chuyện khác.

 

Ta cười lạnh: “Đương nhiên là nên đến, biết đâu ta cũng có kết cục như Hoàng hậu.”

 

Nàng ta bị ta chọc tức mà bỏ đi. 

 

Đúng là vô nghĩa.

 

“Có cần sinh hài tử hay không?” Ta hỏi Lâm Sương lần thứ một trăm.

 

Bàn tay đang phe phẩy quạt gió cho ta của Lâm Sương dừng lại một chút: “Đương nhiên là cần, chỉ là nếu để thêm nữa sợ rằng không sống nổi.”

 

Ta hiểu, đây là cần một cớ sinh non.

 

Phùng Oánh Oánh này đúng là xui xẻo, sớm không đến muộn không đến, lại đến vào lúc này.

 

Nỗi oan này, nàng ta dù muốn dù không cũng vẫn phải gánh…

 

16

 

Hiếm thấy có dịp Tiêu Sách trách cứ Phùng Oánh Oánh. 

 

Ta không hiểu, rõ ràng Tiêu Sách cũng không phải kẻ thích trẻ con, huống chi đứa bé đó lại là của ta. 

 

Ta nghĩ đại khái là Tiêu Sách dỗ dành nàng ta đến mệt mỏi rồi. 

 

Rốt cục hắn vẫn là Hoàng đế, quân uy khó dò. 

 

Khó trách nàng ta hôm nay đột nhiên chạy tới Quỳnh Hoa cung của ta, nói không chừng là muốn tìm nơi trút giận.

 

Bây giờ Phùng Oánh Oánh đã không còn đáng nhắc tới nữa, bạch nguyệt quang cuối cùng cũng biến thành vết muỗi đốt rồi.

 

Đến giờ còn chưa được hai năm đâu…

 

"Nương nương, người nên kêu mấy tiếng…” Bà mụ quỳ cạnh tháp, sắc mặt có chút phức tạp.

 

“Không cần, sẽ không có ai tới.” Ta tiếp tục ăn nho đã được Lâm Sương bóc vỏ sạch sẽ, tựa người trên giường. 

 

Trăng treo đỉnh đầu, bà mụ vỗ vỗ vào lòng bàn chân đứa bé, tiếng khóc vang dội nỉ non lập tức lọt vào tai ta. 

 

Ta lấy lại tinh thần: “Đặt tên là Tiêu Triệt đi.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuc-quyen/chuong-4.html.]

Tiêu Sách tới, Lãm Nguyệt đem đứa bé ôm tới cho hắn xem. Ta không mời hắn tiến vào bên trong, hắn cũng không nói muốn vào thăm ta. 

 

Từ đầu đến cuối, ta và hắn chính là đôi bên cùng có lợi. Hắn dựa vào sự sủng ái của Thái hậu đối với ta, leo lên vị trí hiện tại. 

 

Ta nương vào thân phận của hắn, sinh ra Hoàng đế tiếp theo. 

 

Kì thật ta cũng từng nghĩ tới, dù sao nhìn hắn cũng đẹp mắt, ta ở bên hắn một đời cũng không sao.

 

Nhưng sau này ta mới phát hiện ra, chịu đựng cả đời như vậy thật sự quá mệt mỏi.

 

Tình yêu, với ta mà nói, chẳng khác nào dệt hoa trên gấm.

 

Có cũng được, không có cũng không sao.

 

Dù sao bên cạnh ta cũng đã có Trì Úc.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Tầng giấy mỏng này, ta và hắn vẫn chưa đ.â.m thủng, như vậy cũng rất tốt.

 

17

 

Từ sau khi Phùng Oánh Oánh sảy thai, không hề có tin vui nào nữa. 

 

Trung cung vô tử, quần thần lên triều can gián cần quảng nạp hậu cung. 

 

Ta hiện giờ đã có nhi tử, mọi sự cũng sẵn sàng, Tiêu Sách muốn làm gì cũng không liên quan đến ta nữa.

 

Thời điểm Tiêu Triệt hai tuổi, vô tình gặp Phùng Oánh Oánh ở ngự hoa viên. Nàng ta từ ái vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó , sau đó hai tay bóp chặt cổ nó. 

 

Ta ném nàng ta xuống đất: “Phùng Oánh Oánh, nếu ngươi đã muốn ch//ết như vậy, ta thành toàn cho ngươi!” 

 

Trong cung ngày càng nhiều phi tần, những thiếu nữ như hoa như ngọc ngoan ngoãn nhu mì, Phùng Oánh Oánh từng độc sủng hiện giờ cũng chỉ còn được mùng Một và Mười lăm hàng tháng. 

 

Nếu không có cung quy này, sợ rằng đứng đầu trung cung chỉ còn là cái danh mà thôi.

 

Cuối cùng nàng ta cũng đến lúc phát điên.

 

Tiêu Sách không thích Tiêu Triệt, ai bảo Tiêu Triệt là từ bụng ta sinh ra đâu. 

 

Nhưng dù hắn thích hay không thích cũng cũng sao, hắn sẽ không có hài tử nào khác nữa. 

 

Ngô đồng ngưng lộ là hàn độc, trước kia hắn ngày ngày ở cạnh Phùng Oánh Oánh, căn bản, đã sớm tuyệt tự. 

 

Ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài phi tần không biết sống ch/ết chạy đến diễu võ dương oai trước mặt ta. 

 

Ta cùng các nàng ta không thù không oán, thứ khiến các nàng kiêu ngạo chẳng qua là ân sủng của Tiêu Sách mà thôi, ta tuyệt đối không lạ lẫm.

 

Trì Úc vẫn ngày ngày mang đồ chơi đến cho ta.

 

Chỉ là cáo nhỏ, hắn chưa từng nhắc đến.

 

Hắn không đề cập, ta cũng không hỏi.

 

Kim Ô vẫn là độc nhất vô nhị, là Kim Ô của ta và Trì Úc.

 

Trước đây như vậy, sau này cũng vẫn vậy.

 

18

 

Thời điểm Tiêu Triệt ba tuổi, ta nghe được Trì Úc dạy hắn, “Gọi phụ thân.” 

 

Ta suýt tắt thở, “Tiêu Sách còn chưa ch//ết đâu.” 

 

“Dạy trước, chờ hắn ch//ết rồi gọi.” Hắn ôm Tiêu Triệt, nhún vai tỏ vẻ không sao cả. 

 

Ta rõ ràng nhìn ra ý cười nơi đáy mắt hắn. 

 

Tiêu Triệt luôn kề cận Trì Úc, chưa từng gặp qua Tiêu Sách, ngoại trừ ngày ta lâm bồn, hắn có đến buồng sinh vài khắc.

 

Lãm Nguyệt nói Ý Hòa cung lại truyền ra tiếng đồ sứ bị đập vỡ. 

 

Ta cảm thấy, đại khái Phùng Oánh Oánh không còn nhiều ấm trà bình hoa để đập vỡ nữa rồi.

 

“Chủ tử, tiểu điện hạ đánh lộn với cáo nhỏ của Phùng nương nương.” Trích Tinh vội vàng chạy về báo, thở hồng hộc. 

 

Ta giật mình, sửng sốt chớp mắt. 

 

Đánh lộn với cáo nhỏ, đúng là thật có tiền đồ.

 

"Phùng nương nương nào?"

 

Đừng trách ta không biết đó là ai. Mấy năm nay Tiêu Sách chọn rất nhiều người mới tiến cung, ta không nhớ nổi, bèn đơn giản không nhớ nữa.

 

Trích Tinh ngập ngừng: “Là biểu muội của Hoàng hậu.” 

 

 

Phùng Oánh Oánh cũng thật đáng thương.

 

Ta không vội đi, nội thị bên cạnh Tiêu Triệt đều là nhất đẳng ám vệ. 

 

Việc này cứ để Phùng Oánh Oánh xuất đầu lộ diện đi, hẳn nàng ta cũng rất tình nguyện.

 

Quả nhiên, thời điểm Lãm Nguyệt ôm Tiêu Triệt trở về đã nói: “Hoàng hậu nói Phùng nương nương mạo phạm tiểu điện hạ, trách phạt hai mươi trượng.” 

 

Cũng không biết Phùng Oánh Oánh có cảm kích ta không. 

 

Ngày thứ hai, Hoàng hậu bị cấm túc. 

 

Ta bị sự ngu xuẩn của Tiêu Sách chọc giận đến không nói thành lời. 

 

Chuyện triều chính mơ màng không rõ, hậu cung cũng không cân bằng nổi. 

 

Hoàng hậu xử lí phi tần phạm sai lầm, lại bị cấm túc. 

 

Ta ôm Tiêu Triệt trước ngực: “Triệt Nhi có bằng lòng ở lại Hoàng cung với mẫu phi không?”

 

Tiêu Triệt ôm cổ ta, dõng dạc nói: “Nhi thần nguyện ý.” 

 

Ta nâng mắt nhìn xà nhà, thoáng thấy ánh mắt nhu hòa của Trì Úc còn chưa kịp rời đi. 

 

Hắn nhướng mắt nhìn ta, ta biết, ý hắn muốn nói: Ta cũng nguyện ý. 

 

“Truyền tin tới cho Lâm lão, chọn ngày tiến hành đi.” 

Loading...