THƯ TÌNH THẤT HẸN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:22:47
Lượt xem: 1,414
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể Bùi Việt Hòa đột nhiên cứng đờ.
Đôi tay ôm tôi cũng càng siết chặt hơn.
Như thể muốn khảm tôi vào trong da thịt.
Vì vậy, tôi lại tiếp tục nói:
''Tôi cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa. Thích anh thực sự quá mệt mỏi, tôi không muốn mệt mỏi như vậy nữa.''
Luôn luôn chờ đợi.
Luôn không nhận được sự đáp lại tương xứng.
Thậm chí đến cuối cùng, tôi mới phát hiện ra rằng ngay từ đầu đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Luôn chỉ là tôi tự mình đa tình.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ mịt.
Tôi cố kìm nén nỗi chua xót trong hốc mắt:
''Tình cảm giữa chúng ta luôn không cân xứng, tôi cũng không muốn trải qua nỗi buồn đó nữa.''
Đôi tay ban đầu ôm tôi dần chuyển sang vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Bùi Việt Hòa giơ tay vuốt tóc tôi, nhẹ thở dài: ''Nhưng anh không muốn và cũng không muốn không có bất kỳ mối quan hệ nào với em.''
''Thích anh quá mệt mỏi, vậy thì đổi lại anh thích em.''
''Em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta không cân xứng, vậy thì hãy cho anh cơ hội để anh chứng minh lại.''
''Em không muốn trải qua nỗi buồn đó, vậy thì để nó lại cho anh.''
''Nhưng A Dao.''
Anh cúi đầu hôn lên trán tôi:
''Vợ của anh, từ trước đến nay chỉ có một mình em.''
Bây giờ thì câu nào cũng có đáp lại.
14
Dường như để chứng minh cho những lời anh nói trong phòng dụng cụ.
Tôi và Bùi Việt Hòa gặp nhau nhiều hơn.
Lần này thì ngược lại.
Mặc dù anh luôn âm thầm nhưng lần nào cũng khiến tôi có thể chú ý đến anh.
Giống như nước ấm thấm vào người.
Tôi cũng không biết anh đã nói gì với ba tôi.
Tóm lại, ba tôi càng ngày càng hài lòng về Bùi Việt Hòa.
Thậm chí không lâu sau, Bùi Việt Hòa đã có thể tự do ra vào biệt thự nhà tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-tinh-that-hen/chuong-13.html.]
Tôi luôn biết anh là một người cực kỳ có năng lực.
Đặc biệt là khi anh sử dụng những năng lực này để thu phục lòng người.
Thậm chí ngay cả người thường xuyên bất hòa với anh nhất là Úc Lạc cũng từng nói một câu tốt về Bùi Việt Hòa trước mặt tôi.
Sự thay đổi này khiến tôi cảm thấy hoảng sợ không rõ lý do.
Lại cực kỳ không vui.
Có lẽ Bùi Việt Hòa nhanh chóng nhận ra điều đó.
''Là anh quá vội vàng sao?''
Sau một buổi học thêm, Bùi Việt Hòa đột nhiên hỏi tôi.
Mang theo chút cẩn thận: ''A Dao không thích sao?''
Tôi cúi mắt không để ý đến anh.
Chỉ khi Bùi Việt Hòa sắp rời khỏi phòng sách thì tôi đột nhiên gọi anh lại:
''Hiện tại thành tích của tôi trong lớp đã ở mức trung bình rồi. Vì vậy hôm nay là buổi cuối cùng, sau này anh không cần đến giúp tôi học thêm nữa đâu.''
Những ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa dần siết chặt.
Bùi Việt Hòa gật đầu: “Anh hiểu rồi.''
''A Dao không thích, vậy thì anh sẽ không làm.''
Vì vậy, Bùi Việt Hòa lại thuyết phục ba tôi.
Anh thực sự không đến dạy thêm cho tôi nữa.
Nhưng trong tin nhắn trên điện thoại lại có thêm rất nhiều ảnh.
Đôi khi là một câu trích dẫn từ một cuốn sách nào đó.
Đôi khi là một bài toán khó giải.
Hoặc là một bông hoa mới nở ở một góc nào đó trong trường.
Tôi đã nhận ra.
Đây là Bùi Việt Hòa đang vụng về học theo những gì tôi đã làm trước đây.
''Cuộc sống của anh rất nhàm chán, những bức ảnh chụp cũng không đẹp bằng A Dao.''
Anh ta nói: ''Xin lỗi, đã khiến em thất vọng.''
Tôi nghẹn ngào.
Nói không nên lời cảm giác trong lòng mình là gì.
Cuối cùng chỉ bực bội ném điện thoại đi, tiếp tục cúi đầu học bài.
May mắn thay, nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp.
Trong kỳ thi cuối kỳ, thứ hạng của tôi đã lọt vào top 3 của lớp.