THƯ TÌNH THẤT HẸN - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:21:01
Lượt xem: 1,521
Tuy nhiên, tin đồn này đã bị chính chủ đích thân ra mặt làm rõ.
Bùi Việt Hòa vẫn khẳng định đó chỉ là một bức thư cảm ơn.
Cảm ơn Giang Nguyệt và gia đình cô ta đã giúp đỡ anh trong lúc khó khăn.
Sau này tôi mới biết ba của Bùi Việt Hòa là một con bạc đã suýt đánh c.h.ế.t mẹ anh khi anh không có nhà.
Gia đình Giang Nguyệt đã kịp thời ngăn cản.
Ngoài những nội dung mà tôi đã thuộc lòng từ lâu, những người khác đều tin lời Bùi Việt Hòa.
''Cậu ta khổ vậy sao?''
Khi Úc Lạc đến tìm tôi, không nhịn được lẩm bẩm: ''Nhưng sao cậu ta lại vội vàng giải thích làm gì chứ? Thậm chí còn tự vạch trần vết thương của mình. Những lời đồn đoán vô căn cứ như vậy sau một thời gian sẽ tự động biến mất, cũng chẳng có ai quá để tâm đâu.''
Tôi cũng thấy có chút kỳ lạ.
Có lẽ là lo Giang Nguyệt sẽ bị tổn thương chăng.
Tôi đoán vậy.
Dù sao trong trường cũng có không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ Bùi Việt Hòa.
Còn tôi vẫn duy trì sự cân bằng bề ngoài với anh.
Cho đến ngày diễn ra hội thao của trường.
Bùi Việt Hòa và Úc Lạc đều đăng ký chạy 3000 mét.
Lúc này tôi mới nhớ ra thể lực của Bùi Việt Hòa hình như vẫn luôn rất tốt.
Điều duy nhất không ngờ tới, có lẽ là anh có thể vượt qua Úc Lạc để giành được giải nhất.
Trên tay còn cầm một chai nước khoáng.
Ban đầu tôi định đưa cho Úc Lạc.
Kết quả không ngờ tên này chẳng thèm nhìn tôi mà chủ động đi về phía Trì Nhan.
Được thôi.
Tôi bật cười, định đứng dậy rời đi.
Nhưng trước mặt lại đổ xuống một bóng đen.
Tiếng thở hơi gấp vang lên:
''Tôi không mang theo nước, có thể mượn chai nước trên tay cậu không?''
Giọng nói của Bùi Việt Hòa vẫn lạnh nhạt.
Nhưng dường như mờ hồ có thêm chút mong đợi.
Tôi khựng lại.
Trong lúc do dự, chai nước trên tay đã bị anh rút đi.
Đôi môi khô khốc được nước làm ẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-tinh-that-hen/chuong-11.html.]
Gương mặt vốn tái nhợt đã ửng hồng.
Lúc này, Bùi Việt Hòa đẹp đến kinh ngạc, mắt không chớp nhìn tôi.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được không ít người xung quanh đang lén quan sát chúng tôi.
''Chỉ là một chai nước thôi.''
Tôi bình tĩnh, lại cười: ''Hôm nay vận động viên là quan trọng nhất.''
Ánh mắt Bùi Việt Hòa thay đổi.
Nhưng chưa kịp để anh mở miệng, tôi đã bị những tình nguyện viên khác gọi đi.
Khi đang giúp đỡ, một nữ sinh đột nhiên lên tiếng:
''Thực ra tôi thấy Giang Nguyệt và học thần Bùi khá hợp.''
Bùi Việt Hòa là quán quân chạy dài lần này, còn Giang Nguyệt là đội trưởng đội cổ vũ của trường.
Hôm nay cả hai đều rất nổi bật.
Khi cô ấy nói lời này, còn cố ý nhìn tôi nhiều lần:
''Họ là thanh mai trúc mã, thậm chí hai người còn giúp đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy, nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn rồi! Bạn học Khương Dao, bạn thấy có phải không?''
Tôi thu dọn đồ đạc, không ngẩng đầu lên: ''Ừ, tôi cũng thấy hai người này khá hợp.''
Cô gái đó nghẹn lại, lại được nước lấn tới:
''Mặc dù học thần Bùi đã phủ nhận tin đồn đó nhưng tôi vẫn rất muốn tác hợp cho hai người họ. Bạn học Khương Dao cũng đến giúp một tay chứ?''
''Được.''
Tôi ôm chiếc hộp đã dọn xong, nụ cười chân thành: ''Tôi cũng rất muốn.''
Đây là sự thật.
12
Những quả bóng trong hộp rơi lả tả xuống đất.
Cửa phòng dụng cụ bị đóng lại, môi trường xung quanh bỗng tối đi rất nhiều.
Tôi giật mình.
Vừa định kêu cứu thì người đó đã bịt miệng tôi.
Hơi thở quen thuộc ập đến ngay lập tức.
Tôi sửng sốt.
Trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán.
Nhưng lại thấy không thể tin nổi.
Cho đến khi người đó cúi đầu vùi vào cổ tôi.
Giọng nói bình thản đến mức không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: