THƯ TÌNH THẤT HẸN - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:14:58
Lượt xem: 1,644
Trước khi lên xe, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to.
Tôi không nhớ đã cãi nhau vì chuyện gì, tóm lại khoảng thời gian đó chúng tôi cãi nhau khá thường xuyên.
Mặc dù đều là tôi đơn phương quát Bùi Việt Hòa.
Tôi rất tức giận.
Vì thế sau khi lên xe tôi ngồi cách anh khá xa.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc khi tai nạn xe hơi xảy ra, tôi không chút do dự lao về phía Bùi Việt Hòa.
Sau đó chắn trước mặt anh.
Lúc đó chắc Bùi Việt Hòa đã sợ ngây người.
Anh ngơ ngác ôm tôi, tay còn run rẩy.
Vì thế, hơn một tháng nay tôi không ít lần chế giễu anh.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng sau khi c.h.ế.t đi theo Bùi Việt Hòa dưới dạng linh hồn là một cơ hội.
Cho tôi cơ hội nhận ra rằng, thực ra Bùi Việt Hòa cũng thích tôi.
Nhưng từ lúc đó.
Tôi cảm thấy Bùi Việt Hòa hẳn là đang hận tôi.
5
Khi Giang Nguyệt đi qua, hai người vẫn không có bất kỳ giao tiếp bằng ánh mắt nào.
Tôi hoàn hồn lại thì nhướng mày với Bùi Việt Hòa:
''Tên viết tắt của bạn học Giang Nguyệt cũng là JY đúng không... Có cần tôi giúp không?''
Giọng điệu trêu chọc lại mang chút tám chuyện.
Bùi Việt Hòa vẫn luôn rất không thích dáng vẻ không đứng đắn này của tôi.
''Khương Dao.''
Quả nhiên.
Anh nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi:
''Chuyện này không liên quan gì đến bạn Giang. Đây cũng không phải là thư tình gì cả, chỉ là một bức thư cảm ơn bình thường.''
Có lẽ là sợ tôi sẽ gây bất lợi cho Giang Nguyệt.
Hình như trong giọng nói của Bùi Việt Hòa còn mang theo một chút không vui.
Vì thế tôi đáp một tiếng ''Ồ''.
Lại không nhịn được nghĩ đến nội dung trong bức thư tình mà tôi đã thuộc làu làu từ lâu rồi.
Cho dù có hàm súc đến đâu thì cũng không thể biến thành thư cảm ơn được.
Xem ra bây giờ Bùi Việt Hòa để bảo vệ Giang Nguyệt mà ngay cả nói dối cũng học được rồi.
Tôi cũng không tiếp tục dây dưa với vấn đề này nữa, kéo Úc Lạc định rời đi.
Nhưng chỉ đi được vài bước, lại đột nhiên nhớ ra gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-tinh-that-hen/chuong-04.html.]
Quay đầu lại:
''Bùi Việt Hòa, chủ nhật tuần này tôi có việc, sẽ không làm phiền anh đến nhà tôi dạy thêm nữa.''
Ba tôi tài trợ cho Bùi Việt Hòa đi học.
Còn anh chủ động đề nghị mỗi tuần sẽ dạy thêm cho tôi.
Nhưng bây giờ khi cả hai đều có ý muốn sửa chữa lỗi lầm kiếp trước thì tôi vẫn nên cố gắng giảm bớt tiếp xúc với Bùi Việt Hòa.
Tôi nghĩ thầm.
Có vẻ ánh mắt của Bùi Việt Hòa như lướt qua bàn tay tôi đang nắm lấy tay Úc Lạc.
Đáy mắt mang theo cảm xúc mà tôi không hiểu.
Lại ẩn ẩn có chút bực bội hiếm thấy.
Một lúc lâu sau, anh mới ngoảnh đầu đi.
Nặng nề lại lạnh nhạt thốt ra hai chữ từ trong cổ họng:
''Tùy cậu.''
6
Tôi hỏi Úc Lạc xem có biết giáo viên dạy thêm nào không.
Rời xa trường cấp ba đã lâu.
Những kiến thức đã học trước kia gần như đã trả hết cho thầy cô.
Úc Lạc nghi ngờ tôi đang phát sốt.
Cậu ta ngơ ngác nói: ''Không phải cậu đã có Bùi Việt Hòa rồi sao? Trước kia còn khoe khoang với tôi lâu như vậy.''
Tôi nghẹn lại.
Cuối cùng cúi đầu nhìn đề thi trên tay, cười cười:
''Thôi bỏ đi, cậu ấy lại không thích tôi, sau này tôi vẫn nên ít làm phiền người ta hơn.''
Ngoài ý muốn.
Khi nói ra câu từ bỏ này lại đơn giản hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Thói quen thích Bùi Việt Hòa này quả thực rất khó sửa.
Nhưng rồi cũng sẽ từ từ sửa được thôi.
Úc Lạc không tin.
Cậu ta thề thốt nói tôi chỉ đang giận dỗi.
Một lát nữa lại chạy đến bên Bùi Việt Hòa nịnh nọt.
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta.
Sau đó túm lấy Úc Lạc đang định trốn học cùng nhau làm đề thi.
Phải nói sao nhỉ, hai đứa tôi có thể chơi với nhau là có lý do.
Một đứa học kém hơn một đứa.