Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THỬ TÌNH NHƯỢC HÀN - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:57:10
Lượt xem: 47

6.

Lão phu nhân hỏi ta đã nói chuyện với Trần Thư Tuấn hay chưa.

“Mẫu thân, người cũng hiểu rõ tính tình của Thư Tuấn, nếu thực sự phải nói, không chừng trời long đất lở.”

Lão phu nhân cũng thở dài thườn thượt:

“Đều là do ta, năm đó nhìn con bệnh tình nghiêm trọng đến mức ấy, lại nghe một lão hòa thượng nói cần có người xung hỉ với con nên mới vội vàng đưa Thư Tuấn vào cửa.”

“Sau này thấy con và Thư Tuấn tốt đẹp như vậy, còn sinh ra Tung Ca, ta vui vẻ biết nhường nào.”

Đột nhiên lại chuyển chủ đề: “Rõ ràng đưa tin Xương Văn đã ch-ế-t, sao hiện tại lại trở về?”

“Chi bằng…”

Lời thiếu đạo đức không thể nói thêm nữa đâu.

Lão phu nhân và ta lén tìm người hỏi thăm một chút, hỏi xem hoàn cảnh của ta có được tính là tái giá hay không, nhưng rốt cuộc năm đó vẫn tồn tại hôn sự giữa ta và Cố Xương Văn.

Người được hỏi cũng không rõ ngọn ngành ra làm sao, hỏi thăm như thế nào lại hỏi tới tận Trần đại gia ở bên kia.

Trần đại gia là đại ca của Trần Thư Tuấn, làm chưởng quản ở Hộ bộ, huynh ấy tới tận cửa cảnh cáo ta.

“Đệ muội*, nếu muội dám phụ lòng Nhị lang nhà ta, chắc chắn ta sẽ làm chỗ dựa cho đệ ấy.”

(*) Đệ muội: Em dâu

Ta nào dám phụ lòng Trần Thư Tuấn, bảo đảm cả ngàn vạn lần rồi đưa Trần đại gia ra tới cửa.

Trước mắt còn cần nhờ huynh ấy giấu diếm Thư Tuấn một thời gian.

7.

Ngày ấy Cố Xương Văn vào Kinh, ta chuẩn bị đi gặp mặt, cũng nhân tiện hoà ly, giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện. Dù sao hắn cũng có người mới, đôi ta có thể về chung một nhà cũng có thể vui vẻ mà ly tán.

Nhưng ta vừa mới đẩy cửa phòng đã thấy Trần Thư Tuấn dẫn theo Tung Ca đi tới, còn cố ý đụng ngã ta. Hai cha con còn đùn đẩy lỗi lầm lên trên đầu ta.

“Nương tử, nàng đụng vào ta.”

Lúc này Phso tướng đang chờ ta ở cửa sau, ta sốt ruột muốn đi nên đành dỗ dành hai người bọn họ một chút:

“Được được được, đều là ta sai, hiện giờ ta có việc phải ra ngoài, trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho hai cha con có được không?”

“Không được!”

Hai cha con đồng thanh một lời, một người níu một người kéo ống tay áo ta, vừa khóc vừa lau nước mắt khiến ta mềm lòng.

“Nương tử, n.g.ự.c ta đau, nàng nghe thử một chút xem có phải đập rất nhanh không?”

“Mẫu thân, tay con đau quá, người thổi phù phù cho con đi mà!”

Không còn cách nào khác, hai người ầm ĩ huyên náo khiến ta không rời đi được.

Ta lập tức nháy mắt ra hiệu với nha hoàn, để nàng đi báo lại với Phó tướng, nói ta có việc nên không thể tới tiếp đón Cố Xương Văn được.

Thấy nha hoàn đi rồi, ta nói:

“Được được được, dỗ dành cha con hai người.”

Trước tiên thổi phù phù lên ngón tay bị thương của Tung Ca, lại tới lắng nghe tiếng tim đập của tướng quân.

Tung Ca là dễ dỗ dành nhất, chỉ cần ôm trong chốc lát, lại ngồi nói một mẩu chuyện xưa, chẳng mấy chốc đã mặt mày hớn hở, vui vẻ chạy theo người khác chơi đùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-tinh-nhuoc-han/2.html.]

Nhưng Trần Thư Tuấn lại nhìn ta với vẻ mặt ấm ức, Tung Ca nhi vừa mới đi đã ở chỗ này khóc rồi. Ở trước mặt người ngoài còn muốn giữ thể hiện, nhưng ở trước mặt ta một chút thể diện cũng không cần.

Hắn trời sinh đã có làn da trắng, phút chốc khóc lóc lại biến thành đỏ hồng, nhưng giọt nước mắt treo trên hàng lông mi thật dài.

Ta luống cuống, vội vàng an ủi:

“Chàng làm sao vậy? Ai bắt nạt chàng?”

Hắn ai oán trừng mắt nhìn ta, trên gương mặt tuấn tú rõ ràng treo bốn chữ “Phụ lòng người ta”.

“Nàng!”

Dứt lời lập tức dùng sức đẩy ta vào phòng, vừa ấm ức, bất mãn, xen lẫn oán hận.

“Tỷ tỷ, nghe nói Cố tướng quân đã trở về.”

“Ta phải kêu hắn một tiếng ca ca hay là tỷ phu* đây?”

(*) Tỷ phu: Anh rể

“Nàng còn lừa gạt không để người khác nói cho ta biết, nghe nói hôm nay nàng muốn tới tiếp đón hắn.”

“Có phải không cần ta nữa đúng không?”

“Nàng không cần ta…”

Trần Thư Tuấn nói tới đây, rõ ràng đã tức giận, bĩu môi nhìn ta. Lẳng lặng ngồi ở mép giường, không lên tiếng.

Ta biết sự tình đã nghiêm trọng. Vội vàng nói: “Thư Tuấn, chàng hiểu lầm rồi.”

“Ta và hắn đã sớm trở thành quá khứ, hiện tại chàng là nam nhân của ta, đừng ghen bậy bạ.”

Trần Thư Tuấn lại càng tức giận, xoay người sang phía khác không thèm nhìn ta. Giống hệt khi trước hiểu lầm ta cùng lang quân khác, không dỗ dành được.

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành dùng đến tuyệt chiêu, đè người xuống, ép buộc một chút.

Năm đó, lão phu nhân đã dạy ta chiêu này, nói cái gì mà phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, không có việc gì là không thể giải quyết, nếu như thực sự có, vậy ngủ thêm vài giấc là được rồi. Ta đã thử vài lần, xác thực có tác dụng.

Ít nhất thì sau khi xong việc, Trần Thư Tuấn sẽ thẹn thùng hỏi ta: “Tỷ tỷ, có thoải mái hay không?”

Quả nhiên Trần Thư Tuấn lưỡng lự, mắt thấy ta lột quần áo hắn, thế nhưng lại có người xông vào.

Tung Ca hỏi ta: “Mẫu thân, người ngồi trên người phụ thân cưỡi ngựa sao?”

Ông Trời ơi!

Ta muốn tìm một khe nứt dưới đất mà chui xuống cho rồi.

Làm hỏng chuyện tốt của ta rồi này!

Mặt ta đỏ phừng phừng, vội vã trèo xuống từ trên người Trần Thư Tuấn, sửa sang lại quần áo của mình cho chỉnh tề.

Trần Thư Tuấn không hề ngượng ngùng, da mặt hắn vốn dày, nói với Tung Ca rằng:

“Tung Ca à, mẫu thân con đang nói chuyện xưa với phụ thân đó mà.”

“Nói chuyện xưa gì vậy, con cũng muốn nghe!”

Chân nhỏ ngắn cũn cỡn của Tung Ca chạy tới, trực tiếp bò lên trên giường. Trần Thư Tuấn ôm Tung Ca, cũng không hề ngại ngùng mà ôm lấy ta, nói:

“Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có vài lão hòa thượng…..”

Tung Ca vừa nghe đã biết không phải chuyện gì thú vị, lập tức nhảy xuống giường đi chơi.

Lần này ta cố ý buộc chặt cửa.

Loading...