Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thu Qua Đông Tới Lớn Rồi Em Sẽ Lấy Anh ! - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-01-13 13:26:10
Lượt xem: 5

Hoắc Tôn về Cung Tốn ăn sáng với ông nội xong thì trở về công ty.

"Diên Thụy, hủy hết lịch trình mấy ngày tới."

"Hả?" Diên Thụy ngơ ngác.

Dù sao trong mắt anh ta, Hoắc Tôn luôn là người đặt công việc lên hàng đầu, nhiều năm như vậy, rất hiếm khi xảy ra tình huống này.

"Cậu đặt hai vé máy bay đến nước H, đi cùng tôi."

Lê Vân Tịch đã về nước, Diên Thụy không biết nên cũng không nghĩ nhiều.

"Vâng, Hoắc tổng."

"Đi gặp ai vậy ạ, cần hẹn trước không?"

Khóe môi Hoắc Tôn khẽ nhếch lên.

"Không cần, tôi đi bắt người."

Câu này khiến Diên Thụy ngẩn người.

"Bắt... bắt người?"

"Tôi đi bắt một con mèo hoang nhỏ bỏ chạy."

Diên Thụy vươn cổ nhìn Hoắc Tôn.

"Mèo hoang gì mà cần ngài đích thân đi bắt vậy?"

Khóe môi Hoắc Tôn không kìm được cong lên.

Cảnh tượng này khiến Diên Thụy càng thêm choáng váng.

Cậu chủ vừa mới... cười?

Nhưng sao lại cười... kì lạ vậy?

"Tôi đi bắt một con mèo hoang nhỏ hay làm nũng."

"Cái gì? Ngài có bạn gái rồi?!"

Diên Thụy gần như buột miệng nói ra câu này.

Nói xong anh ta mới thấy không ổn.

"Không phải... Ý tôi là, ngài có người phụ nữ khác rồi sao?"

SMK

Không đúng, câu này nghe càng không ổn hơn.

Hoắc Tôn không để tâm đến lời anh ta, bây giờ trong đầu anh toàn là hình ảnh con mèo nhỏ hay làm nũng kia.

"Cậu đặt vé máy bay nhanh lên, tôi muốn chuyến sớm nhất."

"Vâng... vâng, tôi đặt vé ngay."

Trước đây Hoắc Tôn thường gửi đồ cho Lê Vân Tịch nên biết địa chỉ của cô, vì vậy không báo trước cho cô biết chuyện này.

Khi hai người đến nước H, trời đã dần tối.

Hoắc Tôn đi thẳng đến nhà Lê Vân Tịch, lúc này cô vẫn chưa biết gì.

Hai người đứng dưới lầu, Hoắc Tôn lúc này không còn vẻ nôn nóng như trước, mà đứng bên cạnh châm một điếu thuốc.

Diên Thụy đứng ngây người ra một lúc lâu.

Địa chỉ này chẳng phải là địa chỉ Hoắc tổng bảo tôi gửi đồ cho cô Vân Tịch sao?

Sao lại đến đây?

Bỗng nhiên anh ta hiểu ra.

Chờ đã... bỏ thuốc, đưa về nhà!!

Câu nói đó, cô ấy không sao!!

CP tôi ship đã thành sự thật rồi sao!?

Diên Thụy theo bản năng nhìn Hoắc Tôn, rồi cứng đờ quay mặt đi.

Hình như tôi vừa phát hiện ra bí mật động trời rồi!!!

Chuyện này mà để lão gia biết được thì ông ấy sẽ cười rụng răng mất.

Đang mải suy nghĩ thì giọng nói trầm thấp của Hoắc Tôn vang lên.

"Diên Thụy, cậu đặt hai phòng khách sạn gần đây rồi gửi địa chỉ cho tôi."

Diên Thụy nhướn mày.

"Vâng, tôi hiểu!"

Tôi hiểu ngay lập tức!!

Hoắc Tôn dập thuốc, lấy điện thoại gọi cho Lê Vân Tịch.

Lê Vân Tịch vừa tắm xong đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Trình Hi ở gần đó nên cầm điện thoại đưa cho cô, ba chữ "Tôn ca ca" lọt vào mắt cô.

Cô cười nói: "Ồ, là Tôn ca ca thân yêu của cậu đấy!"

"Biến đi." Lê Vân Tịch ném khăn mặt vào mặt cô.

Cô bắt máy, giọng nói ngọt ngào vang lên.

"Anh nhớ em à?" Lê Vân Tịch không hề kiêng dè Trình Hi, trực tiếp hỏi.

"Xuống lầu."

"Hả? Xuống lầu nào?" Lê Vân Tịch vẻ mặt khó hiểu.

Trình Hi nghe thấy vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng, linh cảm mách bảo cô đi đến bên cửa sổ.

Cô nhìn xuống dưới, lập tức ngây người!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-qua-dong-toi-lon-roi-em-se-lay-anh/chuong-25.html.]

"Vân... Vân Tịch, em gặp chuyện lớn rồi!"

Lê Vân Tịch chưa kịp nghe Hoắc Tôn trả lời đã đi đến trước mặt Trình Hi.

"Gặp chuyện gì cơ chứ, cậu lại làm sao thế?"

Trình Hi nhìn cô với vẻ mặt sắp c.h.ế.t đến nơi, sau đó chỉ xuống dưới lầu.

Lê Vân Tịch nhìn theo hướng tay cô, mắt mở to.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng.

"Chờ tôi thay đồ đã."

Nói xong vội vàng cúp máy.

Cô hơi cứng người nhìn Trình Hi.

"Bây giờ tôi mới hiểu ý cậu nói là gặp chuyện lớn rồi."

Trình Hi lặng lẽ lắc đầu, sau đó đẩy cô một cái.

"Đi thay đồ nhanh lên, hàng của cậu đã đến rồi, chỉ chờ cậu xuống nhận và bóc hàng thôi."

"À, đúng rồi, nhớ mang theo sạc dự phòng nhé, không có gì bất ngờ thì đêm nay cậu không về được đâu!"

Lê Vân Tịch nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ.

Trong đầu cô lại nhớ đến mấy lần đêm hôm đó, nghĩ đến đây chân cô đã bắt đầu mềm nhũn.

Nhưng cô vẫn rất phấn khích, cuộc gặp gỡ như vậy, dường như khiến cô nếm trải được mùi vị của tình yêu.

Cô nhìn Trình Hi hỏi: "Tôi mặc gì bây giờ?"

Trình Hi lập tức hào hứng.

"Tôi thấy cái váy liền thân màu đen cậu mới mua rất đẹp!"

Lê Vân Tịch nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

"Đó là tôi mua để đi làm, có phải hơi trang trọng quá không?"

"Cậu không hiểu đâu, cái váy đó cậu mặc vào, đúng là..."

"Chậc chậc chậc, dáng người đó, eo thon đó, đường cong chữ S, đúng là tuyệt vời!!"

Lê Vân Tịch không tin, sợ cô bày trò.

Trình Hi còn kích động hơn cả Lê Vân Tịch, trực tiếp đẩy cô vào phòng thay đồ.

"Nhanh lên nhanh lên, chính là cái này!"

Lê Vân Tịch thay đồ xong đi ra, phối với một đôi giày cao gót, Trình Hi khen cô một trận, nhưng cô vẫn cảm thấy cô nàng này không đáng tin.

Cô lấy một chiếc áo khoác màu đen mặc vào.

Mặt Trình Hi lập tức xị xuống.

"Cậu làm gì thế?"

Lê Vân Tịch hài lòng soi gương.

"Ừm, thế này mới được, vừa nãy hơi trang trọng quá, giờ đã khuya rồi."

Trình Hi liếc xéo cô từ trong gương.

"Ừm... Nhưng cũng không tệ, kiểu c ấm d ục

Lê Vân Tịch cảm thấy không thể nói chuyện với cô nữa, nếu nói thêm cô ấy sẽ nói những chuyện không nên nói.

"Tôi đi đây, cậu cứ từ từ mà nghĩ."

Lê Vân Tịch xuống lầu, mở cửa đi ra ngoài.

Khoảnh khắc mở cửa, hai người đàn ông đứng bên ngoài đều theo bản năng nhìn sang.

Diên Thụy ngẩn người một giây, rồi lập tức cúi đầu.

Trời đất, đúng là cô Vân Tịch thật!!

Cô ấy... mặc... Ừm, Hoắc tổng đêm nay có việc bận rồi.

"Khụ... Hoắc tổng, ngài nhận được số phòng rồi chứ, tôi... tôi đi trước nhé."

"Xe để lại cho ngài, tôi... tôi bắt xe đi!"

Hoắc Tôn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Diên Thụy không nghe thấy câu trả lời, liếc nhìn anh.

Thôi... tôi vẫn nên tự đi thôi!!

Không thể đoán được ý nghĩ của cậu chủ, đúng vậy.

Diên Thụy bắt xe rồi rời đi.

Còn Hoắc Tôn vẫn đang ngây người nhìn Lê Vân Tịch, một thân đen đứng ở cửa.

Cô như dừng lại một chút, rồi mới bước về phía Hoắc Tôn.

Đôi chân thon dài trắng nõn, khiến anh không khỏi nuốt nước bọt.

Anh thấy cô đi quá chậm, liền sải hai bước đến gần.

Không nói hai lời, anh bế cô lên, đặt vào trong xe.

Xe chạy đi, Trình Hi đứng bên cửa sổ trên lầu nhướn mày.

Quả nhiên, giống như xem phim truyền hình vậy, ngọt ngào quá, mà tôi thích!

Lê Vân Tịch vẫn còn đang ngơ ngác thì xe đã chạy.

"Chúng ta đi đâu?"

Hoắc Tôn nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe, anh không dám nhìn cô, sợ nhìn thêm một cái sẽ không kiềm chế được mà đè cô xuống.

Loading...