Thư Nhầm Chị Hai Được Cô Em Gái - Chương 7 + Ngoại Truyện:

Cập nhật lúc: 2025-03-25 04:39:54
Lượt xem: 267

Vừa nói, anh ấy vừa định kéo góc áo tôi nhưng tôi đã tránh đi.

 

 

 

Thần sắc Thẩm Quan lập tức trở nên ủ rũ.

 

 

 

Anh ấy lặng lẽ bò dậy khỏi ghế sofa, cúi đầu nói: "Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, anh về trước đây."

 

 

 

Tim tôi thắt lại, theo bản năng gọi anh ấy: "Anh đợi đã."

 

 

 

Vừa nói ra, tôi đã hơi hối hận.

 

 

 

Bảo sao chị gái tôi lại thích trà xanh của Kỳ Niên đến vậy.

 

 

 

Ai mà chịu nổi chứ?

 

 

 

Thẩm Quan lặng lẽ quay đầu nhìn sắc mặt tôi, rồi im lặng đi đến ngồi bên cạnh tôi.

 

 

 

Bộ dạng giống hệt tôi lúc nãy.

 

 

 

Thấy tôi mãi không nói gì, anh ấy lại bắt đầu tự kiểm điểm: "Anh thật sự sai rồi, em lo lắng cho anh như vậy, anh còn nghe theo cái ý tưởng tồi tệ của họ."

 

 

 

Tôi suýt nữa thì bật cười.

 

 

 

Trà xanh của Thẩm Quan so với Kỳ Niên, quả thật là còn cao tay hơn nhiều.

 

 

 

Tôi quay đầu trừng mắt nhìn anh ấy: "Anh có phải đồ ngốc không? Khổ nhục kế thì khổ nhục kế, sao lại để anh ta đánh thật?"

 

 

 

Kỳ Niên hồi nhỏ bị thương đều là giả vờ.

 

 

 

Chị gái tôi còn đau lòng muốn chết.

 

 

 

Thẩm Quan lại thành thật đến mức này.

 

 

 

Giọng Thẩm Quan nhỏ hơn: "Anh cũng không ngờ anh ta ra tay nặng như vậy."

 

 

 

Nói xong, anh ấy lại nhẹ nhàng kéo ngón tay tôi: "Tha lỗi cho anh nhé, anh chỉ là thấy em mãi không đồng ý lời tỏ tình của anh, hơi sốt ruột nên mới muốn thử chiêu này."

 

 

 

Đây chắc chắn cũng là chị gái tôi dạy.

 

 

 

Tôi thậm chí có thể đoán được nguyên văn lời chị ấy nói là gì.

 

 

 

"Nếu cô ấy đau lòng cho em, vậy thì chứng tỏ cô ấy cũng thích em, em có thể tiếp tục cố gắng, nếu không đau lòng, vậy thì em có thể từ bỏ rồi."

 

 

 

Thẩm Quan tiến sát lại gần, nói một cách hơi đáng ghét: "Vừa rồi em rất đau lòng cho anh."

 

 

 

Tôi cố tình đẩy anh ấy ra, đứng dậy đi lên lầu: "Vừa rồi đau lòng, bây giờ hết đau lòng rồi."

 

 

 

Thẩm Quan sốt ruột: "Vậy phải làm sao, để tên nhóc đó đánh anh thêm lần nữa à?

 

 

 

"Anh biết ngay tên nhóc đó cố tình hại anh, hại anh đến mức không còn cơ hội để tiếp tục cố gắng nữa.”

 

 

 

"Bây giờ anh sẽ đi đánh cho anh ta một trận!"

 

 

 

Tôi kéo anh ấy lại: "Sao anh dễ bị lừa thế?"

 

 

 

Thẩm Quan ngẩn người ra một giây, sau đó mừng rỡ: "Vậy là anh vẫn còn cơ hội? Vậy bây giờ anh tỏ tình lại lần nữa được không? Em không đồng ý cũng không sao, anh sẽ tiếp tục cố gắng."

 

 

 

Tôi không nỡ trêu anh ấy nữa, chỉ vào hộp quà bên cạnh: "Mua cho anh đấy, định tỏ tình trước rồi cho anh một bất ngờ, ai ngờ anh lại bày trò này với em."

 

 

 

Chưa nói hết câu, Thẩm Quan đã vội vàng đáp: "Anh đồng ý, anh đồng ý rồi, em không được nuốt lời nữa đấy."

 

 

 

Thẩm Quan hôn nhẹ lên trán tôi: "Anh rất thích."

 

 

 

Tôi liếc nhìn hộp quà bên cạnh còn chưa bóc lớp giấy gói.

 

 

 

Ừm...

 

 

 

Thôi được rồi.

 

 

 

Để không cho tôi cơ hội đổi ý, tối đó Thẩm Quan cứ thế ở lì nhà tôi.

 

 

 

Thậm chí khi mở quà trước mặt tôi, anh ấy vẫn không quên "đá đểu" Kỳ Niên:

 

 

 

"Thực ra lúc nói kế sách này, anh đã thấy rất trà xanh rồi, bảo sao em từ nhỏ đã ghét anh ta."

 

 

 

"Anh cũng không ngờ nhân cơ hội này mà đánh anh ta được một trận."

 

 

 

"Thực ra anh ta bị thương cũng không nhẹ hơn anh đâu, coi như là anh trả thù chuyện anh ta đi khắp nơi nói xấu anh."

 

 

 

"Haiz, em xem anh ta đi, đúng là không quang minh lỗi lạc bằng anh."

 

 

 

Tôi thật sự không nhịn được nữa: "Thẩm Quan, anh đừng học theo anh ta cái kiểu trà xanh đấy."

 

 

 

Thỉnh thoảng một lần thì tôi rất thích kiểu này.

 

 

 

Nhưng học y chang Kỳ Niên thì tôi thật sự không chịu nổi.

 

 

 

Ám ảnh với kiểu người này quá rồi!

 

 

 

Thẩm Quan lập tức đổi giọng: "Anh ghét nhất trà xanh, chắc chắn không học theo anh ta."

 

 

 

Nói rồi, anh ấy ghé sát lại: "Vậy em thích kiểu người như nào?"

 

 

 

Tôi suy nghĩ một chút: "Anh lúc trước kia, em rất thích."

 

 

 

Vừa dứt lời, Thẩm Quan lập tức hóa sói, hôn tới tấp lên mặt tôi: "Được, vậy anh không giả vờ nữa."

 

 

 

Nói sớm thì có phải đỡ không.

 

 

 

┭┮﹏┭┮

 

 

 

Hai ngày sau tôi và Thẩm Quan đi đăng ký kết hôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-nham-chi-hai-duoc-co-em-gai-qjlv/chuong-7-ngoai-truyen.html.]

 

 

Còn tại sao không phải là ngày hôm sau ấy hả—

 

 

 

Vì Thẩm Quan hại tôi không dậy nổi, lỡ mất rồi.

 

 

 

Hơn nữa anh ấy vẫn còn ghi thù Kỳ Niên, để đảm bảo Kỳ Niên không giành trước chúng tôi, anh ấy còn cố tình giấu sổ hộ khẩu đi.

 

 

 

Cứ thế đăng ảnh khoe giấy đăng ký kết hôn một hồi lâu, khoe đã đời rồi mới bảo người ta đưa sổ hộ khẩu đến cho họ.

 

 

 

Còn tại sao không tự mình đưa ấy hả.

 

 

 

Đó là vì, ngay sau khi đăng ký kết hôn xong, chúng tôi đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật rồi.

 

 

 

 

 

 

Gần đây tôi thích một người.

 

 

 

Cô ấy tên là Ôn Trản.

 

 

 

Tôi nhớ cô ấy từng nói thích một người nào đó theo đuổi cô ấy một cách nghiêm túc, không thích vừa gặp đã tỏ tình.

 

 

 

Vì vậy tôi đã áp dụng chiến lược vòng vo.

 

 

 

Tôi lựa chọn quà tặng mỗi ngày dựa theo sở thích của cô ấy, rất cẩn thận.

 

 

 

Trong mỗi món quà đều có thư tình do tôi tự tay viết.

 

 

 

Vì cô ấy nói thích người khác viết thư tình cho cô ấy.

 

 

 

Tôi còn nghe nói cô ấy là một cô nàng ham tiền nên tôi thường xuyên chuyển tiền cho cô ấy với đủ mọi lý do.

 

 

 

Cô ấy có vẻ rất thích, thái độ với tôi cũng tốt hơn hẳn.

 

 

 

Tôi tưởng rằng mình sắp thành công rồi.

 

 

 

Thậm chí còn lén lút hỏi thăm tiến độ rung động của cô ấy.

 

 

 

Nhưng không biết đã xảy ra vấn đề gì, cô ấy bỗng nhiên xa cách với tôi.

 

 

 

Không chỉ vậy, còn trả lại tôi tất cả quà tặng và tiền bạc.

 

 

 

Tôi cứ tưởng là do tôi hỏi thăm tiến độ quá lộ liễu nên cô ấy không vui.

 

 

 

Nhưng khi nhận được thư xin lỗi, tôi mới biết, hóa ra cô ấy tưởng tôi thích chị gái cô ấy, Ôn Mịch!

 

 

 

Những món quà tôi tặng cô ấy, đều bị cô ấy hiểu thành... Là tôi nhờ cô ấy giúp đỡ để theo đuổi Ôn Mịch.

 

 

 

Nhưng người tôi thích là Ôn Trản.

 

 

 

Chắc chắn là cô ấy chưa đọc những bức thư tình tôi viết.

 

 

 

o(╥﹏╥)o.

 

 

 

Trên đó rõ ràng viết tên cô ấy mà.

 

 

 

Thấy cô ấy sắp sửa chấm dứt quan hệ với tôi, còn muốn chặn tôi, tôi vội vàng đến tận nhà để nói rõ mọi chuyện.

 

 

 

Nhưng hình như tôi đã dọa cô ấy sợ.

 

 

 

Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô ấy, tôi nghiến răng ken két, hỏi cô ấy: "Mỗi bức thư tình đều viết tên em, em không đọc à?"

 

 

 

Ôn Trản ngạc nhiên.

 

 

 

Tôi chắc chắn rồi, cô ấy thật sự không đọc.

 

 

 

Haiz...

 

 

 

May mà tôi đã lấy hết can đảm để hỏi cô ấy.

 

 

 

Nếu không cô ấy thật sự sẽ chấm dứt quan hệ với tôi mất.

 

 

 

Mặc dù Ôn Trản đã biết tôi thích cô ấy nhưng vẫn không hề đáp lại tôi.

 

 

 

Đúng lúc này, tôi nghe nói cô gái xinh đẹp đáng yêu nhà họ Ôn đang theo đuổi người trong lòng.

 

 

 

Chắc chắn là đang nói Ôn Trản rồi.

 

 

 

Nhưng cô ấy không theo đuổi tôi, vậy nên người trong lòng cũng không phải tôi.

 

 

 

Tôi còn cố tình điều tra xem bên cạnh cô ấy có ai thân thiết không.

 

 

 

Kết quả điều tra tới điều tra lui chỉ có một vệ sĩ.

 

 

 

Tôi không nhịn được mà bắt đầu một màn cạnh tranh gay gắt.

 

 

 

Hy vọng cô ấy hiểu rằng vệ sĩ đó hoàn toàn không thể sánh bằng tôi.

 

 

 

... Ahaha, nhầm rồi.

 

 

 

Cạnh tranh hụt.

 

 

 

Hơi ngại ngùng.

 

 

 

Nhưng cũng may, sau khi trải qua đủ loại hiểu lầm, còn nghe theo kế sách ngu ngốc mà diễn một màn khổ nhục kế, cuối cùng tôi cũng cưới được cô ấy.

 

 

 

Sau khi kết hôn, tôi vẫn thường xuyên viết thư tình cho cô ấy.

 

 

 

Trên mỗi bức thư tình đều viết bằng chữ to nhất—

 

 

 

Anh yêu Ôn Trản.

 

 

 

(Hoàn toàn văn)

Loading...