Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thử một chút thôi - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:49:18
Lượt xem: 340

Dường như những người xung quanh nhận ra có gì đó không đúng nên vội bước tới giảng hòa: “Cậu chủ Thẩm và tổng giám đốc Chu sắp trở thành người một nhà rồi, cần gì phải đối chọi gay gắt như vậy?”

 

Lập tức có người nói thêm vào: “Có câu nói rất đúng, anh vợ em rể trời sinh đã là kẻ địch.”

 

Tôi ngạc nhiên: “Em rể?”

 

“Đúng vậy, cậu chủ Thẩm không phải sắp đính hôn với em gái Tổng giám đốc Chu sao? Sau này dù gì cũng là người một nhà, cần gì phải…”

 

Tôi không nghe được hết câu kế tiếp Chu Hoài Xuyên đã cười khẩy, quay người kéo tôi đi hướng khác.

 

Rượu qua vài vòng, hắn trò chuyện cùng người khác, tôi cầm túi xách ra ngoài dặm lại lớp trang điểm.

 

Ngang qua một cánh cửa nào đó cuối hành lang, tôi bất ngờ bị một cái tay lôi vào trong. Căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng lấp lánh le lói từ cửa sổ len vào.

 

“Chị không sợ à?” Thẩm Hành Chu nương chút ánh sáng nhỏ bé đó chuẩn xác tìm được môi tôi, sau đó không ngừng gặm cắn.

 

“Không lo anh là người xấu hửm?”

 

Cổ tôi ngửa ra sau, cơ thể tựa lên cánh cửa lạnh băng song nhiệt độ cơ thể dán sát trước người lại nóng hừng hực.

 

“Ngoài cậu ra còn ai có cái gan này?”

 

Thẩm Hành Chu cười khẽ, môi và lưỡi từ từ dời xuống: “Còn chị không lớn gan sao? Mới nãy ở bàn ăn chị còn dám cọ chân anh trước mặt chồng cơ mà. Còn nói đấy là chuyện giữa vợ chồng chị, chồng chị tặng gì chị cũng thích… vậy chồng chị có biết chị và anh như này không?”

 

Tôi nhận thấy tâm trạng của Thẩm Hành Chu có vẻ không ổn lắm nên vươn một tay áp lên má hắn, định dỗ dành hắn: “Cậu giận à? Chẳng phải tôi đã nói trước với cậu về chuỵện hôm nay…shhhh!”

 

Hắn vén gọn mái tóc xõa tung của tôi rồi cắn một cái lên cổ, cảm giác đau nhói vừa ập tới hắn đã lập tức đẩy tôi ra và bật công tắc điện bên cạnh; trong chớp mắt, phòng trang điểm sáng choang

 

Thẩm Hành Chu lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Xem ra em thật sự không có gì muốn hỏi anh.” Nói xong, hắn mở cửa bỏ đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

 

Cánh cửa đóng sầm lại, tôi đứng một mình trong phòng, chầm chậm thở ra rồi lấy son môi dặm lại lớp trang điểm, sau đó bình tĩnh như không quay người ra cửa.

 

Mãi đến tận khuya buổi tiệc mới kết thúc, tôi và Chu Hoài Xuyên mới cùng về khách sạn. Sau khi vào thang máy và nhấn chọn tầng, gã lơ đãng nhìn ảnh phản chiếu trong gương, ánh mắt vừa lướt tới cổ tôi đã lập tức cứng đờ.

 

“Lâm Tinh.”

 

Chu Hoài Xuyên đột ngột quay sang bắt lấy cổ tay trái của tôi, nghiêm mặt hỏi: “Cái gì trên cổ cô kia?!”

 

Tôi nhớ đến ban nãy bị Thẩm Hành Chu cắn một cái, bấy giờ mới phản ứng kịp.

“Em…”

 

Chu Hoài Xuyên nhìn chằm chằm tôi, cơn giận ngút trời cùng cảm giác không dám tin khiến vẻ mặt gã méo mó đến đáng sợ.

 

Tôi vô thức lùi về sau nhưng cằm bị gã bắt được, lực tay lớn đến mức như có thể bóp nát xương tôi ép tôi ngước lên. Gã dùng tay còn lại đè lên vết răng, miết đi miết lại đến khi m..áu tươi ứa ra khiến tôi đau đến mức tai hơi ù đi.

 

“Cô gả đến nhà họ Chu ba năm, tôi cho cô bao nhiêu thứ, cô dám làm ra loại chuyện này sau lưng tôi?! Nói, là ai?!... Cô không nói cũng không sao, nội tối nay tôi sẽ tìm ra thằng đó rồi băm vằm nó ra.”

 

Đầu óc tôi quay cuồng, đang định lên tiếng thì thang máy đã dừng lại, Thẩm Hành Chu đứng ngay bên ngoài cánh cửa vừa mở ra.

 

Có lẽ vì không muốn mất mặt trước mặt hắn, Chu Hoài Xuyên cuối cùng vẫn buông bàn tay đang siết cằm tôi ra, nhưng tay còn lại vẫn siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi đi về phía phòng.

 

“Chúng ta về rồi nói tiếp.”

 

Lúc đi ngang qua Thẩm Hành Chu, tôi cụp mắt, tránh đi những cảm xúc như muốn tràn ra trong mắt hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thu-mot-chut-thoi/5.html.]

 

Ngay lúc đó, hắn đột nhiên duỗi tay cản Chu Hoài Xuyên lại.

 

“Sao phải về rồi nói?” Hắn lười biếng liếc sang, nắm lấy tay còn lại của tôi. “Mới nãy chẳng phải anh còn tìm tôi, muốn băm vằm tôi ra à?”

 

10.

 

Chu Hoài Xuyên sững sờ tại chỗ, lực tay thô bạo cũng thoáng thả lỏng, còn tôi tranh thủ chớp nhoáng đó, cuối cùng cũng rút tay về được.

 

Hắn phản ứng kịp, không dám tin nhìn tôi đi từng bước đến bên cạnh Thẩm Hành Chu.

 

“Lâm Tinh, cô đang làm gì đấy?”

 

“Chẳng phải anh đang chất vấn tôi gian phu là ai sao?” Tôi bình tĩnh nhìn hắn: “Nói thật, tôi còn muốn gạt anh ít lâu nữa, nhưng thấy cũng phiền. Nếu đã gặp nhau rồi thì cứ vậy đi.”

 

“Ý… cô là gì?”

 

“Thì như anh thấy đây.”

 

Thẩm Hành Chu có chút mất kiên nhẫn, vừa nói vừa vươn tay kéo tôi về bên cạnh hắn.

 

“Chu Hoài Xuyên, từ đó đến nay anh chưa từng có chút cơ hội thắng nào trước mặt tôi cả. Một sợi dây chuyền mà thôi, tôi chỉ tiện tay đưa A Tinh mang chơi cho vui, trả lại thì đã sao chứ, anh thật sự nghĩ như vậy có thể chọc tức tôi à? Tệ lắm thì lần sau tôi lại đưa cái khác quý hơn. Không phải muốn tìm bằng được tôi để bằm vằm ra sao? Sao giờ thật sự đụng nhau lại không nói lời nào. Nhường đường! Bọn tôi muốn về nghỉ ngơi.”

 

Câu cuối cùng kia đầy khinh miệt và khiêu khích.

 

“Thẩm Hành Chu.” Chu Hoài Xuyên kích động đến đỏ ngầu mắt đột nhiên quát lớn, nắm đ.ấ.m vung về phía mặt hắn.

 

Thẩm Hành Chu nghiêng đầu né đòn, đồng thời đẩy tôi sang một bên rồi đánh nhau với gã. Cuộc ẩu đả chỉ kéo dài nửa phút trước khi họ bị bảo vệ khách sạn đang đi tuần phát hiện và cưỡng chế tách ra.

 

Họ không muốn đắc tội cả nhà họ Thẩm lẫn nhà họ Chu nên chỉ hòa nhã khuyên nhủ đôi câu rồi vội vã rời đi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Thấy không còn người ngoài nữa, Thẩm Hành Chu lập tức xáp lại dính cứng lấy tôi, “khoe” vết thương trên má cho tôi xem

 

“Chị ơi, đau quá đi à, mặt anh mà xấu em còn muốn anh không? Tổng giám đốc Chu vừa không hợp ý đã động tay động chân, rõ ràng là có xu hướng bạo lực. Cũng may chị kịp thời cắt giảm tổn thất và chọn anh.”

 

Chu Hoài Xuyên không thèm để ý đến giọng điệu quái gở của hắn mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ m..áu. Gã hỏi: “Tại sao?”

 

Tại sao?

 

Ngay khoảnh khắc này tôi chợt muốn cười thật lớn.

 

Cũng câu này, cũng hai chữ này, khi tỉnh lại trên giường bệnh ba năm trước, tôi đã hỏi gã trong nước mắt. Lúc đó gã đã trả lời thế nào nhỉ?

 

“Tôi chỉ muốn thử chút thôi, xem có phải trong bất kì tình huống nào anh cũng sẽ yêu tôi không.”

 

Tôi vén mái tóc đang để xõa sang một bên, che đi vết hôn đỏ thẫm trên cổ.

 

“Tiếc là anh không vượt qua khảo sát của tôi.”

 

11

 

Cảm xúc giữa tôi và Chu Hoài Xuyên dường như luôn luôn ổn định, một bên càng điên cuồng, bên còn lại càng bình tĩnh.

 

Lúc mới biết mình sẽ không bao giờ múa nhảy múa được nữa, suốt một thời gian dài tôi không cách nào tin được. Sau khi xuất viện và có thể đứng lên khỏi xe lăn, tôi liền đến phòng khiêu vũ thử nghiệm, mỗi một lần thử là một lần ngã xuống.

 

Loading...