Thổi Mộng Tới Tây Châu - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-01-09 13:58:14
Lượt xem: 562
Ta liếc mắt nhìn, không khỏi giật mình.
Ở góc khăn thêu ba hạt đậu đỏ.
Xưa nay khăn tay thêu nhiều nhất là hoa lan, tre trúc, hoặc uyên ương sánh đôi.
Ít ai thêu đậu đỏ.
Đậu đỏ vốn rẻ mạt, mười mấy đồng tiền đã mua được cả túi, đến nhà nghèo nhất cũng ăn được vài bữa, nên chẳng mấy ai xem trọng.
Nhưng mẹ ta lại thích thêu.
Khi còn nhỏ, mỗi chiếc khăn, mỗi bộ quần áo của ta đều thêu ba hạt đậu đỏ.
Mẹ nói, một hạt là ta, một hạt là cha, một hạt là mẹ.
“Đậu đỏ gửi gắm tương tư.”
Ý nghĩa lại tốt đẹp, mà còn ăn được, quả là thứ hiếm có.
Ta nhìn chiếc khăn, chợt ngẩng đầu cười hỏi:
"Vân Đậu, trước đây ngươi từng nói... trong nhà ngươi có bao nhiêu người nhỉ?"
Vân Đậu là nha hoàn tự bán mình vào phủ.
Bạc bán thân, nàng không giữ lại một đồng, tất cả đều gửi về nhà.
Nàng kể rằng khi còn nhỏ, nàng từng mắc trọng bệnh, bị cha mẹ ruột bỏ rơi bên vệ đường chờ chết.
Lũ chó hoang cứ quanh quẩn bên nàng, Nàng tưởng đời mình coi như chấm hết.
Nào ngờ, trời xanh thương xót, một đôi vợ chồng đi đường tình cờ ngang qua, đã cứu nàng, thậm chí tiêu hết tiền bạc để chữa bệnh cho nàng.
Sau khi khỏi bệnh, nàng tự đặt cho mình cái tên mới.
"Sao lại gọi là Vân Đậu?"
Nàng cười nhẹ:
"Mẹ ta trước đây có một nữ nhi tên là Hồng Đậu. Không biết vì sao mà thất lạc, mẹ rất nhớ tỷ ấy, đêm nào cũng khóc trong mơ. Từ nhỏ đến lớn, quần áo hay khăn tay mẹ làm cho ta đều thêu hình hạt đậu đỏ."
"Mẹ đã cho ta một mạng sống, ta rất muốn làm điều gì đó cho bà. Ta biết mình không thể thay thế Hồng Đậu, nhưng đặt một cái tên gần gũi như vậy, có lẽ cũng giúp mẹ vơi bớt nỗi nhớ. Mà Đậu Xanh nghe thật khó nghe, nên gọi ta là Vân Đậu."
Ta xoa nhẹ chiếc khăn tay, lặng đi hồi lâu rồi hỏi:
"Nếu bà ấy đối xử tốt với ngươi như vậy, sao ngươi lại bán mình vào phủ?"
Vân Đậu cười gượng:
"Đầu xuân năm nay, cha mắc trọng bệnh, không làm được việc gì, thuốc men mỗi ngày như nước chảy, tiền bạc trong nhà chẳng mấy chốc mà cạn sạch. Mẹ ta phải gánh toàn bộ gánh nặng chi tiêu, ban ngày giặt thuê, đêm ngồi dưới ánh đèn thêu thùa, mắt bà đã gần như không chịu nổi nữa."
"Ta chưa từng đi học, nhưng cũng biết đạo lý báo đáp ân nghĩa. Cha mẹ nuôi ta lớn đến chừng này, đối xử với ta như con ruột. Nay gia đình gặp cảnh khốn cùng, ta không thể không làm gì cả. Nghĩ tới nghĩ lui, bán thân là cách kiếm được nhiều tiền nhất."
"Đúng lúc Thôi phủ tuyển nha hoàn, nên ta vào đây. Cũng nhờ ta may mắn gặp được chủ tử tốt bụng như tiểu thư."
Ta im lặng hồi lâu rồi hỏi tiếp:
"Cha ngươi... đối xử với bà ấy có tốt không?"
"Bà ấy? Ý tiểu thư là mẹ ta sao?"
Vân Đậu nở nụ cười rạng rỡ:
"Tốt lắm! Trước khi cha đổ bệnh, ông đối với mẹ rất tốt, việc nhà đều giành làm. Những khi mẹ nhớ Hồng Đậu tỷ tỷ mà buồn rầu, cha luôn tìm cách dỗ mẹ vui. Đi làm về ông còn tiện tay mang những món mẹ thích ăn. Mẹ hay trách cha tiêu hoang, cha lại nói kiếm tiền cũng chỉ để mẹ được sống những ngày vui vẻ."
"Không giấu gì tiểu thư, ta thường nghĩ, sau này người ta lấy làm chồng không cần giàu có, cũng chẳng cần đẹp đẽ, chỉ cần đối xử tốt với ta như cha đối với mẹ, ta đã mãn nguyện rồi."
"Nhưng mà, tiểu thư là người như tiên trên trời, dĩ nhiên không giống chúng ta. Người tiểu thư lấy hẳn phải là người vừa tài giỏi, vừa phong độ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-mong-toi-tay-chau/chuong-21.html.]
"Nghe nói công tử Định Viễn Hầu mà tiểu thư sắp gả là người anh tuấn, tuổi trẻ đầy tài năng, quả thật xứng đôi với tiểu thư, không làm mất phẩm giá của người như tiểu thư."
Ta khẽ đáp một tiếng, gấp chiếc khăn tay lại ba lần rồi cẩn thận cất đi.
…
Ta xin được khế ước bán thân của Vân Đậu từ tay phu nhân nhánh thứ tư nhà họ Thôi, sau đó đưa nàng ra khỏi phủ.
Khi xuống xe ngựa, ta còn cho nàng thêm một túi vàng.
Vân Đậu sụp xuống quỳ dưới đất, dập đầu ba cái thật mạnh:
"Ân đức của tiểu thư, Vân Đậu nguyện khắc cốt ghi tâm. Sau này nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho tiểu thư trong nhà, cầu trời ban phước lành trường thọ cho tiểu thư."
Ta nhàn nhạt cười:
"Không cần bài vị trường sinh, trường thọ với ta chưa chắc là điều tốt."
"Nếu ngươi thật lòng muốn cảm tạ, hãy thay ta thắp một ngọn đèn trường minh trong chùa là được."
"Tiểu thư muốn tế lễ ai sao?"
"Một cố nhân. Hiện tại ta không tiện đi chùa. Nếu ngươi có lòng, hãy thay ta đi một chuyến. Tên của người ấy… ta đã đặt trong túi vàng rồi."
"Tiểu thư cứ yên tâm! Ngày mai ta sẽ đi."
Từ xa vọng lại tiếng chó sủa. Ta ngẩng đầu nhìn, rồi lặng lẽ thu người về trong xe ngựa:
"Mau trở về đi, mẹ ngươi đã ra đón rồi."
Vân Đậu kêu lên một tiếng, rồi từ dưới đất bò dậy, chạy về phía ngôi nhà.
Ta khẽ vén màn xe, mở ra một khe hẹp.
Mẹ giang tay ôm lấy Vân Đậu, vừa vỗ vừa đánh, vừa khóc vừa cười.
Bà đã già đi rất nhiều.
Tóc mai đã pha sương, khóe mắt đầy những dấu vết của năm tháng.
Nhưng cũng có những điều năm tháng không thể mang đi.
Ví dụ như đôi mắt bà khi cười vẫn cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Hoặc như bà vẫn thích mặc chiếc quần xanh thêu hoa li ti ngày trước.
Hồng Trần Vô Định
Có lẽ Vân Đậu đã nói gì đó, nên bà ngẩng đầu nhìn về phía ta, dường như muốn tiến lên để tự mình nói lời cảm tạ.
Ta lặng lẽ buông màn xe:
"Đi thôi, về phủ."
Khi còn nhỏ, ta không hiểu, chỉ một lòng oán hận bà đã bỏ rơi mình.
Khi lớn lên, ta dần nhận ra——
Một tiếng gọi "mẹ" là để gắn kết hai con người.
Trước khi trở thành mẹ ta, bà phải là chính bà trước đã.
Không ai có nghĩa vụ hy sinh tất cả vì người khác, dù là mẹ cũng có quyền bảo toàn bản thân.
Hai người cùng rơi vào vũng lầy, ai cũng không thể cứu được ai.
Nếu cứ níu kéo không chịu buông tay, chỉ càng khiến cả hai chìm sâu hơn, cùng vùi xác trong bùn lầy.
Chi bằng, cứu được ai thì cứ cứu.