Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thổi Mộng Tới Tây Châu - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-01-09 13:56:53
Lượt xem: 596

Ta thoải mái hưởng thụ sự yên tĩnh.

 

Có lẽ ông trời không muốn ta yên vui, đêm đó ta mơ thấy một người đứng trước mặt ta, chỉ vào mũi ta mà mắng:

 

"Ngươi mang đầy tội nghiệt, dựa vào đâu mà còn có thể đứng dưới ánh mặt trời?"

Hồng Trần Vô Định

 

Đó là sau khi Hạ Tây Châu từ hôn không lâu.

 

Khi ấy, ngày nào ta cũng vui vẻ, ngay cả khi bận rộn ở quầy mỳ hoành thánh cũng bất giác nở nụ cười.

 

Vậy mà, Yêu Hoàng đã xuất hiện vào lúc đó.

 

Nàng mặc áo vải thô, đầu quấn khăn lam, gò má hốc hác, cả người gầy gò đến đáng sợ.

 

Nếu không phải nàng cất tiếng gọi, ta chắc chắn không nhận ra.

 

Năm xưa, sau khi ta từ phòng chứa củi bước ra, được Tang mụ ưu ái, thế chỗ của Yêu Hoàng, trở thành người được dốc sức bồi dưỡng.

 

Còn Yêu Hoàng, Tang mụ bán nàng vào nơi nhơ nhuốc nhất trong thành, một kỹ viện bẩn thỉu nhất, để khiến các nữ tử khác từ bỏ ý nghĩ chuộc thân.

 

Ta từng nghĩ nàng chắc chắn đã c.h.ế.t ở đó.

 

Không ngờ nàng vẫn còn sống, nhưng thoạt nhìn, sống không bằng chết.

 

Ta đưa cho nàng một bát hoành thánh, nhưng nàng bất ngờ nắm chặt lấy tay ta.

 

Ống tay áo trượt xuống, để lộ cánh tay lở loét.

 

Đôi mắt ta co lại.

 

Đó là… hoa liễu – cơn ác mộng của mọi kỹ nữ.

 

Một khi mắc phải, thần tiên cũng không cứu được.

 

Yêu Hoàng nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đầy hận thù khi thấy những thực khách quen mặt đang vui vẻ chào hỏi ta:

 

"Chúng ta đều là người bước ra từ thanh lâu, tại sao bọn họ cười với ngươi, mà lại khinh ghét, ghê tởm ta đến mức không muốn nhìn?"

 

"Tương Tư, bọn họ có biết ngươi từng là gì không? Chúng ta đều là kỹ nữ, tại sao ngươi lại sống tốt hơn ta?"

 

"Chúng ta đều nên ngã xuống bùn nhơ mới phải."

 

Nàng hất tung bát hoành thánh, chỉ tay vào ta mà hét lên:

 

"Nữ nhân này là kỹ nữ ở Xuân Phong Lâu! Là kỹ nữ! Mọi người đang ăn đồ của một kỹ nữ làm ra!"

 

Nàng kéo tay áo lên, để lộ cơ thể lở loét, ánh mắt như phát cuồng:

 

"Thấy không? Đây chính là kết cục của kỹ nữ! Một ngày nào đó, nàng ta cũng sẽ như ta, mắc phải thứ bệnh ghê tởm này!"

 

"Ăn đồ của loại người như thế, các người không sợ c.h.ế.t à?"

 

Thực khách sắc mặt tái mét, lần lượt hất đổ bát trên bàn.

 

Kẻ sợ c.h.ế.t thì móc họng, cố gắng nôn những gì vừa ăn ra.

 

Kẻ nóng nảy thì ném bát xuống đất, xắn tay áo, ánh mắt hung dữ nhìn ta:

 

"Con tiện nhân, ngươi giả bộ đoan chính giỏi lắm! Lần trước chỉ buông lời trêu chọc đã bị ngươi tát một cái, ta còn tưởng ngươi thanh cao lắm, hóa ra là thứ da thịt đã rách nát!"

 

"Khốn nạn, đúng là tâm địa thối tha, trời đánh thánh vật! Với thân phận bẩn thỉu này, ngươi còn dám ra đây bán đồ ăn sao? Nhà ta còn vợ con phải nuôi, lỡ bị nhiễm bệnh, chẳng phải cả nhà ta sẽ c.h.ế.t đói sao?"

 

Ánh mắt Yêu Hoàng sáng rực như được tiếp thêm sức mạnh, gò má nàng ửng hồng một cách bất thường:

 

"Thấy chưa, một ngày làm kỹ nữ, cả đời là kỹ nữ. Không ai có thể thoát được!"

 

"Chúng ta là loại người như thế, không ai thật lòng đối đãi với chúng ta."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-mong-toi-tay-chau/chuong-19.html.]

Hai chữ kỹ nữ, như một dấu ấn khắc sâu vào thân thể.

 

Từ cơ thể đến linh hồn, tất cả đều trở thành món hàng có giá.

 

Kẻ không đủ tiền mua, cũng có thể giẫm đạp, phỉ nhổ:

 

"Phì, loại nữ nhân dưới thân nam nhân mà hưởng lạc, hạ tiện không đáng sống!"

 

Không ai còn coi ngươi là người nữa.

 

Đây chính là kết cục của việc bước chân vào chốn kỹ viện.

 

Vì sao bước chân vào đó, ai thèm quan tâm?

 

Chỉ cần nói rằng, tự ngươi cam chịu hèn mọn là đủ.

 

Lưng ta thẳng tắp, nhưng giờ như sụp xuống một chút.

 

Con người thật không thể sống trong an yên quá lâu.

 

Ở lâu rồi, sẽ quên mất rằng bản chất của nhân tính thật đáng sợ.

 

Ta ném chiếc khăn lau trong tay, khuôn mặt nhanh chóng trở lại với nụ cười không để tâm mọi chuyện.

 

Kinh nghiệm ở Xuân Phong Lâu nhiều năm dạy ta rằng—

 

"Thứ gọi là tôn nghiêm, nếu ngươi tự mình dẫm nát nó xuống đất, người khác sẽ không còn cách nào làm tổn thương ngươi nữa."

 

Bởi vì ngươi đã thấp đến tận cùng, trở thành một phần của tro bụi.

 

Mà không ai có thể dẫm bụi đất thấp hơn được nữa.

 

Ta ngẩng cao đầu, sẵn sàng đối mặt với giông tố dữ dội.

 

Đó là chiến trường mà ta quen thuộc, nơi ta chưa từng thua bao giờ.

 

Thế nhưng, một bóng dáng bỗng chắn trước mặt ta — Chính là Hạ Tây Châu, người vừa trở về với túi kẹo hồ lô trên tay.

 

Hắn nắm lấy cổ tay ta, quay người đối diện với Yêu Hoàng, giọng nói ôn hòa:

 

"Cô nương, e rằng cô nương đã nhận nhầm người. Tương Tư là vị hôn thê của ta."

 

Yêu Hoàng ngẩn ra nhìn hắn, rồi đột ngột nổi giận, đưa cánh tay đầy vết loét đến trước mặt hắn:

 

"Ngươi mù rồi sao? Nàng ta là một kỹ nữ, giống như ta! Nàng ta bây giờ có xinh đẹp thì rồi cũng sẽ như ta thôi."

 

"Ngươi dây dưa với nàng ta, sớm muộn gì cũng mất mạng vì nàng ta!"

 

Hạ Tây Châu buông tay ta ra, lòng ta chìm xuống từng chút một.

 

Thế nhưng, nụ cười trên môi Yêu Hoàng chưa kịp nở đã đông cứng lại.

 

Hạ Tây Châu cúi đầu, tháo túi tiền bên hông, không ngại những vết loét trên tay nàng, tự tay đặt nó vào lòng bàn tay nàng.

 

Giọng hắn thấp thoáng nét buồn:

 

"Cô nương, ta không có nhiều tiền, túi này cô nương hãy tạm dùng trước. Trương đại phu ở Hồi Xuân Đường là thần y, cô nương đến tìm ông ấy, có lẽ còn cơ hội xoay chuyển. Nếu tiền không đủ, cô nương cứ quay lại tìm chúng ta. Ta và Tương Tư sẽ giúp cô nương. Đừng tự buông bỏ mình, đừng làm tổn thương chính mình. Sai là ở cái thế đạo ăn thịt người này, không phải là cô nương."

 

Mắt Yêu Hoàng bỗng dưng nhòa nước.

 

Nàng nhìn ta, rồi lại nhìn Hạ Tây Châu, cười gượng gạo, tay khẽ lắc túi tiền:

 

"Hừ, chẳng thú vị gì cả! Vốn ta thấy cô nương này xinh đẹp, lòng sinh ghen ghét, nên định hắt cho nàng ta một bát nước bẩn để đùa vui, ai ngờ ngươi chẳng mắc bẫy, thật chán quá!"

 

Thực khách xung quanh bắt đầu chửi mắng:

 

"Hừ, đúng là loại kỹ nữ không biết xấu hổ, quả thật hạ tiện, dám ăn nói bừa bãi, vu oan cho Tương Tư cô nương, hại chúng ta suýt hiểu lầm nàng ấy."

 

"Ta nói rồi mà, Tương Tư cô nương bình thường trông đã là người tốt, làm sao có thể giống những lời nàng ta nói là kỹ nữ chứ."

Loading...