Thổi mộng đến Tây Châu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:22:39
Lượt xem: 106
Sau khi ta đi, Thẩm Tĩnh Đàn đập phá nửa Thu Ngô viện.
Chạng vạng tối gió lạnh thổi lên, ả đích thân đứng ở cổng Hầu phủ, chờ Tiêu Vân Khởi về nhà.
Nghe nói ả khóc như mưa trước mặt Tiêu Vân Khởi, ta thấy cũng yêu.
Ta cười như không cười giương mắt, cầm một chuỗi tiền ném cho người gác cổng.
"Ồ? Nhị công tử phản ứng thế nào?"
Người gác cổng nhanh tay lẹ mắt giơ vạt áo lên hứng lấy, cười xun xoe: "Nhị công tử mắng nàng ta một phen, bảo nàng ta an phận một chút, bớt trêu chọc cô nương. Ha ha, nô tài ở bên cạnh nhìn rất rõ ràng, phu nhân tức đến mức mặt mày xanh mét."
Ta cười cợt.
Có lẽ Thẩm Tĩnh Đàn cảm thấy không phục, rõ ràng người đánh là ta nhưng kẻ bị mắng lại là ả.
Nhưng nói chuyện công bằng trong tình yêu thì bản thân chính là kẻ ngu xuẩn.
Ai bảo lòng người luôn nghiêng về một phía.
Ta phất tay bảo gã lui ra.
Người gác cổng cúi đầu khom lưng: "Cô nương yên tâm, chuyện ở cổng có đôi mắt của Tào lão tam ta giúp cô nương nhìn chằm chằm. Sau này có động tĩnh gì, nô tài sẽ nói cho cô nương nghe trước."
Gã lui ra ngoài, bóng lưng vui mừng hớn hở.
Trong Hầu phủ có rất nhiều người như Tào lão tam, âm thầm báo cáo tin tức cho ta.
Ngay cả Lão Khương phụ trách Thùy Hương Tạ cũng được ta mượn danh nghĩa tiền mừng sai người đưa cho hai xâu tiền.
Thẩm Tĩnh Đàn tự xưng là vọng tộc, trong mắt không chứa hạt bụi, vốn không nhìn trúng những kẻ thấp kém này.
Tào lão tam chủ động đi lên nịnh bợ, nhưng ả bịt mũi chê bai vẻ nghèo túng của gã cùng bọn nha hoàn.
Ngoài mặt Tào lão tam khúm núm nhưng trong lòng lại oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-mong-den-tay-chau/chuong-12.html.]
Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân.
Cả Định Viễn hầu phủ này có sáu vị chủ nhân chân chính.
Mà hạ nhân ả không để vào mắt lại như cỏ dại mọc khắp nơi, ở khắp phủ đệ.
Đào Hố Không Lấp team
Rải mấy xâu tiền ra, nói không chừng sau này ở chỗ nào đó sẽ mọc lên thứ gì đó khiến người ta ngạc nhiên.
Trong đêm, Tiêu Vân Khởi ngồi trên giường, ánh mắt thâm thúy nhìn ta: "Tương Tư, ta đã khuyên bảo Thẩm Tĩnh Đàn rồi, chuyện hôm nay xem như thôi, sau này nàng ta sẽ không gây khó dễ cho nàng nữa. Nàng cũng yên phận chút đi, đừng cố tình đi khiêu khích nàng ta, dù sao nàng ta cũng là phu nhân trên danh nghĩa của ta. Đến lúc đó, nếu ầm ĩ lên sẽ làm trò cười cho người khác, hậu viện của Tiêu Vân Khởi ta không yên."
Hắn nói đến đoạn sau, trong giọng nói có vẻ cảnh cáo.
Ta dựa vào trong lòng hắn, nhếch miệng.
Muốn dàn xếp ổn thỏa? Vậy thì không được.
Rắc rối do ả gây ra, khi nào kết thúc phải do ta quyết định.
Tiêu Vân Khởi thấy ta không đáp, hắn nâng cằm ta lên, đôi mắt âm hiểm nheo lại: "Tương Tư, nàng nghe rõ lời ta nói không?"
Bỗng nhiên ta nhớ đến trận roi kia, trong lòng run lên.
Ta ở trong Hầu phủ nhìn như nở mày nở mặt, nhưng vinh quang đó dựa vào sự sủng ái của Tiêu Vân Khởi.
Nhưng hắn sủng ái ta có điều kiện.
Ta có thể kiêu căng trong phạm vi hắn cho phép, đó là giận dỗi không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng nếu một khi vượt qua giới hạn cho phép của hắn, mang đến cho hắn phiền phức thì đó chính là lỗ mãng ngông cuồng, không biết tiến lùi.
Nam nhân này ra vẻ vô cùng sủng ái ta, trong lòng chỉ xem ta là đồ chơi.
Ta vòng tay qua gáy hắn, môi đỏ cong lên, vẻ mặt nửa giận nửa vui là dáng vẻ hắn yêu nhất.
"Ừm, lần sau thiếp không gây chuyện với nàng ta là được."