Thời Không Sai Lệch - 5,6: Giả tạo
Cập nhật lúc: 2025-03-09 10:31:27
Lượt xem: 56
5.
Ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên gương mặt sắc nét đầy cuốn hút của Tống Hành Chu. Dù ánh sáng có mềm mại đến đâu, cũng không thể làm dịu đi vẻ lạnh lùng xa cách trên khuôn mặt anh ấy.
Thái độ của anh đối với tôi đã chuyển từ dịu dàng nồng ấm thành thờ ơ xa lạ.
Anh đi ra không xa thì một đứa trẻ cầm chong chóng gió vô tình va vào anh. Anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, dịu dàng hỏi xem bé có bị thương không.
Mẹ đứa bé vội đến xin lỗi anh. Tống Hành Chu mỉm cười nói không sao.
Anh có thể cười với một người xa lạ, nhưng đã rất lâu rồi, anh không còn mỉm cười với người vợ này nữa.
Sự chênh lệch quá lớn khiến sống mũi tôi cay cay.
Giọng tôi nghẹn lại, hét lên với bóng lưng anh: "Tống Hành Chu, anh thật sự không nhớ em sao?"
Giữa đám đông huyên náo, tiếng người nói chuyện rôm rả. Anh thoáng khựng lại, nhưng không quay đầu.
Trước đây, chỉ cần tôi rơi nước mắt, anh đã ngay lập tức ôm tôi thật chặt vào lòng.
"Khóc gì chứ? Bạn trai em đây rồi mà?"
Hồi cấp hai, tôi bị bạn bè trêu là "bánh bao lùn"; cấp ba, tôi ngã khi chạy 1000m; đại học, luận văn tốt nghiệp của tôi bị bạn học ăn cắp. Mỗi lần nước mắt tôi không kìm được mà dâng trào, Tống Hành Chu đều ở bên, dịu dàng an ủi. Anh đánh kẻ cười nhạo tôi bầm dập, đưa kẻ trộm luận văn của tôi đến tay cảnh sát.
Tình yêu thanh xuân oanh oanh liệt liệt ấy, tôi chưa từng nghĩ sẽ kết thúc vì anh quên mất tôi. Thậm chí chỉ vì một gương mặt, anh lại yêu một người khác.
Anh yêu Lâm Tư Quỳnh.
Trở về phòng bệnh, anh thẳng thắn thừa nhận với tôi.
Dạo gần đây, Lâm Tư Quỳnh đến bệnh viện rất thường xuyên. Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, bệnh viện này còn thuộc sở hữu gia đình cô ấy.
So với tôi, một nhân viên văn phòng làm việc từ sáng đến tối, cô ấy không cần đi làm, có nhiều thời gian rảnh hơn tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy dành nhiều thời gian ở bên Tống Hành Chu hơn tôi.
Mỗi lần tan làm, tôi đến bệnh viện thì lại thấy họ trò chuyện vui vẻ. Họ cùng nhau chơi game, bàn luận về phim nước ngoài, thậm chí còn ăn tối cùng nhau. Bầu không khí giữa họ hòa hợp đến mức tràn ngập sự mập mờ của một đôi nam nữ đang trong giai đoạn tình cảm chớm nở.
Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cứ như thể, chính tôi mới là người thứ ba chen vào hạnh phúc của họ.
"Thính Vãn, cậu đến rồi à?" Lâm Tư Quỳnh đứng dậy, đưa tay cầm điều khiển cho tôi: "Cậu chơi với Hành Chu đi, tớ thật sự không theo kịp anh ấy."
"Tiểu Quỳnh, em yếu quá đấy. Hôm nào rảnh đi tập gym đi, anh sẽ hướng dẫn cho." Tống Hành Chu bật cười trách yêu.
Tôi đứng yên tại chỗ, siết c.h.ặ.t t.a.y cầm trò chơi.
Lâm Tư Quỳnh đẩy tôi đến gần Tống Hành Chu: "Chơi đi chứ?"
"Cô ấy không biết chơi." Tống Hành Chu thẳng thừng vạch trần tôi, sau đó lấy lại tay cầm từ tay tôi rồi đưa lại cho Lâm Tư Quỳnh: "Chơi game cũng phải cân tài cân sức."
...
Rầm!
Tôi đẩy mạnh cửa phòng rồi chạy ra ngoài.
Lâm Tư Quỳnh sững người trong giây lát, sau đó nhanh chóng đuổi theo. Bên lề con phố vắng, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Làm sao vậy?"
"Không thể nào, không thể nào..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-khong-sai-lech/56-gia-tao.html.]
Cô ấy phóng đại che miệng lại, ánh mắt tràn đầy sự trêu chọc: "Cậu ghen với mình và Tống Hành Chu đấy à?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi ngước mắt lên, nhìn cô ấy chằm chằm.
Cô ấy nhìn tôi, sau đó bật cười nghiêng ngả: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Mình với Tống Hành Chu chẳng qua là bạn chơi hợp cạ. Nhà tụi mình môn đăng hộ đối, nói chuyện hợp nhau mà thôi."
"Hơn nữa, người theo đuổi mình xếp hàng từ đây đến tận Pháp, mình còn chưa đến mức phải để mắt đến một người đàn ông đã có vợ." Cô ấy vỗ nhẹ lên vai tôi, dáng vẻ vô cùng thản nhiên: "Đừng nghĩ nhiều quá."
Lâm Tư Quỳnh là bạn cùng phòng đại học của tôi, tính cách cởi mở, thẳng thắn. Quan hệ giữa chúng tôi thực ra chưa đến mức thân thiết như chị em. Chỉ là, khi tôi và Tống Hành Chu chuẩn bị kết hôn, tôi lại thiếu một phù dâu.
Lâm Tư Quỳnh tự đề cử bản thân.
Con người ai cũng có tư tâm, tôi mơ hồ cảm thấy bất an. Lâm Tư Quỳnh đẹp rạng rỡ như một ngôi sao, đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý.
Trong đám cưới, cô ấy vui vẻ giới thiệu bản thân với Tống Hành Chu. Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu, không hề dành thêm một ánh nhìn nào cho cô ấy.
Lúc đó, tôi mới yên lòng.
Nhưng tôi không ngờ rằng… Lâm Tư Quỳnh lấy danh nghĩa từng làm phù dâu của tôi để tự nhận chúng tôi là chị em thân thiết.
Tôi cũng không ngờ rằng… Sau khi mất trí nhớ, ngay từ lần đầu tiên gặp lại Lâm Tư Quỳnh, Tống Hành Chu đã yêu cô ấy.
Đời người khó đoán, lòng người khó lường.
...
Hai tháng trôi qua. Bệnh tình của Tống Hành Chu không hề thuyên giảm, nhưng những vết thương ngoài da đã lành. Bác sĩ đề nghị xuất viện, nói rằng môi trường bên ngoài sẽ tốt hơn bệnh viện.
Tài xế nhà họ Tống đến đón anh về biệt thự của gia đình.
Buổi tối, mẹ Tống dặn nhà bếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để chào đón anh xuất viện.
Dù sao, xuất viện cũng là chuyện vui.
Bữa tối hôm đó, cả nhà quây quần bên nhau, bầu không khí ấm áp rộn ràng.
Trên gương mặt của Tống Hành Chu cũng là nụ cười thật lòng, khi câu chuyện đến đoạn vui vẻ, anh còn gắp một miếng sườn xào chua ngọt, món tôi thích nhất cho tôi.
Động tác gắp thức ăn của tôi khựng lại, xúc động nắm lấy cổ tay anh.
“Anh nhớ lại rồi sao?”
Tống Hành Chu quét mắt qua bát của tôi, rất nhanh đã hiểu ra. Vừa định giải thích điều gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt sáng rực của tôi, anh ấy lại chẳng nói gì. Thậm chí còn nhắc tôi có muốn chụp ảnh kỷ niệm không.
Tôi gật đầu lia lịa, nói có chứ, nhất định phải có.
Một tay giơ điện thoại lên, một tay lại bị Tống Hành Chu tự nhiên nắm lấy, đặt lên tấm khăn trải bàn hoa trắng.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, vui đến nỗi toàn thân run rẩy.
Sau khi chụp xong vài tấm ảnh gia đình, bức ảnh tôi và Tống Hành Chu đan chặt mười ngón tay vào nhau trở nên vô cùng nổi bật.
Tôi đăng lên trang cá nhân, kèm theo dòng trạng thái: “Thật may, sự kiên trì của tôi không phải vô nghĩa.”
Chỉ trong vài giây, người đầu tiên nhấn thích là Lâm Tư Quỳnh, cô ta bình luận: “Chúc cậu hạnh phúc nhé, không giống như tớ, ốm đau mà chẳng ai thương.”
Tôi không để ý đến cô ta, cất điện thoại đi. Ngẩng đầu lên, liền phát hiện Tống Hành Chu nhanh chóng quay người đi.
Bàn tay đang nắm lấy tôi từ lúc nào cũng lặng lẽ buông xuống.