Thời Không Sai Lệch - 3,4: Phũ
Cập nhật lúc: 2025-03-09 10:30:54
Lượt xem: 71
3. Gia quy của danh môn quý tộc cũng chỉ đến thế, truyền ra ngoài e là sẽ khiến người ta cười rụng răng.
"Thính Vãn." Lâm Tư Quỳnh xách theo một túi lớn đồ dưỡng da đắt tiền, từ phía sau uyển chuyển bước tới.
Bố mẹ Tống nhìn thấy cô ta, biểu cảm lập tức thay đổi.
"Chào chú, chào dì ạ." Lâm Tư Quỳnh đối diện ánh mắt dò xét của họ, ngoan ngoãn cất tiếng chào.
"Ừ, chào cháu, cô bé này đúng là xinh xắn quá." Mẹ Tống vui mừng ra mặt.
Lâm Tư Quỳnh là con gái của viện trưởng bệnh viện hạng ba này. Da trắng, dáng đẹp, chân dài, giọng ngọt, rất biết cách lấy lòng bậc trưởng bối.
Chỉ trò chuyện vài câu, cô ta đã khiến hai ông bà cười đến nheo cả mắt.
"Ôi chao, nhà nào có phúc mới cưới được cô con dâu lanh lợi đáng yêu thế này chứ."
Lâm Tư Quỳnh khẽ che miệng, mặt hơi ửng đỏ: "Bác gái, đừng trêu cháu, cháu vẫn còn độc thân mà."
"Độc thân à? Độc thân tốt, độc thân tốt." Mẹ Tống vội vàng phụ họa, nếp nhăn trên khóe mắt chồng chất thêm vài tầng.
Ngay sau đó, bà ta nhìn sang tôi, nét cười trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ.
"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau vào cho Hành Chu uống nước, cô muốn khát c.h.ế.t nó à?"
Tôi cùng Lâm Tư Quỳnh đi vào phòng bệnh, ánh mắt của Tống Hành Chu rất rõ ràng dừng lại trên người cô ta.
Thần sắc đắm chìm.
Chỉ đến khi tôi đưa cốc nước đến trước mặt anh ta, anh ta mới liếc tôi một cái hờ hững.
"Cảm ơn, tôi tự làm được." Giọng điệu khách sáo mà xa cách.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh ta không hề nán lại trên người tôi dù chỉ một giây.
Lâm Tư Quỳnh vừa đặt quà xong, mới quay người bước đi thì...
"Đừng đi." Tống Hành Chu vội vàng chống tay ngồi dậy, gọi cô ta lại.
Tất cả chúng tôi đều sững sờ.
Lâm Tư Quỳnh phản ứng lại trước, nở nụ cười rạng rỡ, trêu đùa: "Chắc anh không phải đập đầu hỏng luôn mắt rồi chứ? Nhận nhầm tôi thành Thính Vãn, gọi tôi đừng đi, thân mật quá đó nha."
Tống Hành Chu gãi đầu, có chút ngượng ngùng, im lặng một lúc mới hỏi: "Tư Quỳnh, lúc nãy em nói em tên là Tư Quỳnh đúng không?"
Lâm Tư Quỳnh đang bóc quýt, đột nhiên run lên, quay người ném múi quýt căng mọng vào lòng anh ta: "Đừng... đừng gọi như thế! Trước đây anh thậm chí còn không biết tôi họ gì, giờ tự dưng gọi thẳng nhũ danh, ghét quá đi."
Vừa nói cô ta vừa rùng mình, xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà, chen vào ngồi cạnh tôi trên ghế sô pha.
"Thính Vãn, cậu thấy có đúng không?"
4.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Trước kia, Tống Hành Chu dịu dàng chu đáo, trong mắt chỉ có tôi. Sợ tôi sống trong biệt thự nhà họ Tống sẽ bị bố mẹ anh ta lạnh nhạt, anh ta bất chấp phản đối của họ mà dọn ra ngoài. Dẫn tôi đến sống trong căn nhà tân hôn mới mua.
Sau khi kết hôn, không phải không có những cô gái xinh đẹp đến vây quanh anh.
Nhưng anh từ chối từng người một. Trong những buổi tiệc có phụ nữ tham dự, anh luôn chủ động tuyên bố...
"Tôi đã kết hôn, vợ tôi chính là tình yêu lớn nhất của tôi lúc này."
Trong hôn nhân, Tống Hành Chu đã cho tôi đủ cảm giác an toàn.
Chỉ vài giây thất thần.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Lúc ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy anh đang mỉm cười ngượng ngùng với Lâm Tư Quỳnh: "Trước đây tôi thật vô lễ quá, sau này sẽ không như vậy nữa."
Lâm Tư Quỳnh khẽ nhún chân, nghịch ngợm nói: "Tống Hành Chu, tôi khá tò mò, bình thường anh gọi Thính Vãn thế nào? Gọi là vợ à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-khong-sai-lech/34-phu.html.]
Lời vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng. Nụ cười trên môi Tống Hành Chu dần tan biến, dường như lúc này mới nhận ra trong phòng bệnh không chỉ có hai người họ.
Tôi ngước lên nhìn anh ta, cố gắng nặn ra một nụ cười, bước tới gần: "Chồng à, đồ bệnh viện của anh bẩn rồi, để em giúp anh thay nhé?"
Múi quýt mà Lâm Tư Quỳnh vừa ném sang vẫn còn trong tay anh ta. Có lẽ vì hồi hộp trong khoảnh khắc nào đó mà anh vô thức bóp nát nó. Nước quýt màu cam nhạt nhỏ tí tách xuống quần anh.
Vết bẩn rõ ràng, vậy mà anh chẳng hề để tâm.
Toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Lâm Tư Quỳnh, cô gái hoạt bát đáng yêu ấy.
Lúctôi đỡ anh ta xuống giường, anh ta theo phản xạ liếc nhìn Lâm Tư Quỳnh. Lâm Tư Quỳnh chẳng có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Ngay sau đó, Tống Hành Chu hất tay tôi ra: "Không cần, nam nữ khác biệt, tôi tự làm."
Tôi sững người, khẽ nhắc nhở: "Nhưng Hành Chu, em là vợ anh mà."
Anh ấy quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đờ đẫn dừng lại trên gương mặt nhạt nhòa của tôi.
Không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi nặng nề.
Tôi không tránh khỏi nỗi thất vọng, nhưng vẫn tự an ủi bản thân. Tống Hành Chu chỉ là mất trí nhớ, chứ không phải thay lòng.
Tôi tin rằng khi anh ấy khỏi bệnh, người đàn ông từng chỉ có tôi trong mắt, Tống Hành Chu, sẽ quay trở lại.
Bác sĩ bảo tôi hãy thường xuyên nhắc lại ký ức, đưa anh ấy đến những nơi từng có kỷ niệm để hỗ trợ quá trình hồi phục. Vậy nên, tôi tự tay chăm sóc anh ấy từng bữa ăn, từng giấc ngủ, không bỏ sót điều gì.
Nhưng, mỗi khi chỉ có hai chúng tôi ở bên nhau, anh ấy hoặc vùi đầu vào sách vở, hoặc chăm chú đọc báo điện tử. Ngay cả lúc không làm gì, anh ấy cũng thích ngẩn ngơ nhìn những cành cây trơ trọi ngoài cửa sổ hơn là trò chuyện với tôi.
Ở bên tôi, anh ấy hầu như không bao giờ cười. Nhưng chỉ cần Lâm Tư Quỳnh xuất hiện, nụ cười trong ánh mắt anh ấy lại không thể che giấu nổi.
Anh ấy nôn nóng bắt chuyện với cô ta, hỏi han từng chi tiết, muốn hiểu rõ mọi thứ về cô ta.
Hầu hết thời gian, anh ấy chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, còn tôi thì lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt gầy guộc của anh ấy. Chỉ cần tôi nhắc đến những ký ức tình yêu của chúng tôi, đôi mày của Tống Hành Chu lập tức nhíu chặt lại.
Anh ấy mất kiên nhẫn quay đi, cắt ngang lời tôi: "Đừng kể nữa, tôi không nhớ ra, nghe chỉ thêm đau đầu."
Được thôi, anh không thích nghe thì tôi cũng không ép.
Luôn có cách để xoay chuyển tình thế.
Sau khi được bác sĩ cho phép, tôi đưa anh đến công viên giải trí... nơi anh từng cầu hôn tôi.
Cuối tuần, công viên đông nghịt người. Đứng dưới cái nắng gay gắt, không khí như trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Tôi lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói với anh ấy: "Hành Chu, ngày anh cầu hôn em, anh đã bao trọn cả công viên này."
Nhưng hôm đó, tôi lại bị sếp đột ngột cử đi công tác. Lịch trình bí mật, tôi phải tắt điện thoại suốt một ngày. Tống Hành Chu chỉ có một mình, lặng lẽ đứng chờ ở công viên, từ sáng sớm đến tận khuya. Đến mức nhân viên công viên cũng không đành lòng, bước đến khuyên nhủ.
"Chàng trai à, đừng đợi nữa, có lẽ cô ấy không muốn lấy cậu đâu."
Nhưng anh ấy chỉ lắc đầu: "Không đâu."
Không đâu, vì chúng tôi yêu nhau như thế. Một câu chuyện tình yêu giữa chàng công tử hào môn và cô gái lớn lên nơi xóm nghèo. Vượt qua bao rào cản, bước qua muôn vàn chông gai.
Câu chuyện tưởng như sáo rỗng, nhưng lại chân thực đến đau lòng. Không thể liên lạc được với tôi, anh ấy tưởng tôi gặp chuyện chẳng lành, hoảng sợ tìm kiếm khắp nơi.
Anh ấy lo lắng đến mức suýt nữa báo cảnh sát. Nhận được tin, tôi vội vã lao đến công viên trước khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Vừa thấy tôi, anh ấy như tìm lại được báu vật, ôm tôi thật chặt. Ôm đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Anh ấy nói: "So với việc em thất hứa với anh, anh còn sợ em gặp chuyện hơn..."
Cảnh tượng khi đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, chỉ cần nhớ lại, lòng tôi vẫn ấm áp.
Nhưng giờ đây...
"Cô kể xong chưa?" Tống Hành Chu đút tay vào túi quần, lạnh nhạt hỏi.
Tôi mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời.
"Nếu cô muốn chơi thì tự chơi đi."