Thời Không Sai Lệch - 21,22: Hiểu lầm

Cập nhật lúc: 2025-03-09 10:35:41
Lượt xem: 106

21.

Tôi tưởng mình hoa mắt, liền dụi mạnh mắt vài lần. Không phải anh ấy, chú rể trên sân khấu không phải là Tống Hành Chu. Nhưng trong thiệp mời rõ ràng tên chú rể viết là Tống Hành Chu.  

Chẳng lẽ là trùng họ trùng tên?  

Đã năm năm trôi qua, nếu định kết hôn thì họ đã kết từ lâu. Biết đâu sau một thời gian bên nhau, họ nhận ra không hợp nên chia tay.  

Lâm Tư Quỳnh tình cờ tìm được một người bạn trai mới có cùng tên.  

Tôi ngồi trên ghế, bồn chồn không yên. Cố nén lại, đợi đến khi buổi lễ kết thúc. Nhân lúc Lâm Tư Quỳnh thay váy rượu mừng, tôi xông thẳng vào.  

Cô ấy chưa mặc đồ xong, tôi vội bịt miệng cô ấy đang định hét lên.  

"Là tôi."  

Lâm Tư Quỳnh nhanh chóng trấn tĩnh lại, vừa cười vừa mắng tôi lưu manh.  

Tôi không có tâm trạng đùa giỡn, liền hỏi thẳng: "Chú rể của cậu cũng tên là Tống Hành Chu sao?"  

Nghe vậy, động tác kéo khóa váy của Lâm Tư Quỳnh khựng lại: "Tống Hành Chu là ai? Chồng mình họ Tống, nhưng anh ấy tên là Tống Tử Chu."  

"Sao có thể chứ?" Tôi vội vàng lục tìm trong túi xách, lấy ra tấm thiệp mời.  

Ở phần tên chú rể, rõ ràng viết...  

Tống, Tống Tử Chu.  

Đầu óc tôi như nổ tung, tựa một tia sét giáng xuống từ trời cao. Tro bụi ký ức lan rộng khắp không gian.  

Môi tôi lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào."  

Tấm thiệp này tôi đã xem đi xem lại vô số lần, trước khi đến đây rõ ràng là ba chữ "Tống Hành Chu" được in lên.  

Lâm Tư Quỳnh vừa thay giày vừa nói: "Thính Vãn, cậu bị cận bao nhiêu độ vậy? Sao có thể nhìn nhầm chữ ‘Tử’ thành chữ ‘Hành’?"  

Tôi cau mày càng chặt, nắm lấy cánh tay cô ấy đầy lo lắng: "Vậy tôi hỏi cậu, tôi đã từng ly hôn chưa?"  

Lâm Tư Quỳnh nâng mặt tôi lên, lo lắng nói: "Thính Vãn, hay là chúng ta đi khám khoa thần kinh đi?"  

Tôi bực bội hất tay cô ấy ra, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe đến đoạn tôi nói cô ấy từng chen vào cuộc hôn nhân của tôi làm kẻ thứ ba, biểu cảm của Lâm Tư Quỳnh có thể dùng hai chữ "kinh hoàng" để miêu tả.  

Chợt nhớ ra gì đó, cô ấy đột nhiên lên tiếng: "Hồi đại học, tôi nhớ cậu từng kể rằng cậu được một gia đình họ Tống tài trợ. Nhưng theo những gì mình biết, trước đây nhà họ Tống có một người con trai, chỉ là anh ấy đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi mười bốn năm trước."  

Tôi kinh hãi nhận ra, ký ức của tôi và ký ức của những người xung quanh đã lệch nhau mười bốn năm.  

Thiểu số phục tùng đa số.  

Tôi thậm chí còn thực sự đi đăng ký khám khoa thần kinh. Kết quả cuối cùng cho thấy: tất cả đều bình thường.  

Tôi như tìm được một manh mối, điên cuồng tìm kiếm dấu vết sự tồn tại của Tống Hành Chu. Nhưng ngay cả ba mẹ Tống cũng nói rằng, Tống Hành Chu đã qua đời từ mười bốn năm trước.  

Dấu vết Tống Hành Chu từng sống trong mười bốn năm nay, tựa như bị thế giới này xóa sạch. Anh ấy không tồn tại trong ký ức của bất kỳ ai, nhưng lại chỉ tồn tại trong trí nhớ của riêng tôi.  

Tôi lái xe đến nghĩa trang nơi Tống Hành Chu được chôn cất.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-khong-sai-lech/2122-hieu-lam.html.]

Trên bia mộ khắc rõ: Tống Hành Chu, mất ngày 27 tháng 3 năm 2009.  

Bức di ảnh, là một bức ảnh thiếu niên non nớt của anh ấy. Đầu cắt ngắn sát da đầu, lông mày sắc nét, ánh mắt kiên nghị.  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Bức ảnh này chính là tôi đã cùng anh ấy đi chụp làm ảnh giấy tờ. Khi đó, anh ấy vừa mới cắt tóc, vì tay nghề thợ cắt run rẩy, suýt chút nữa anh ấy đã bị cạo trọc.  

Tôi nhìn mái đầu lấp lánh của anh ấy mà bật cười.  

Anh ấy xách cặp sách của tôi đi đằng trước, mặt đen lại, cảnh cáo tôi nếu còn cười nữa sẽ ném tôi xuống sông.  

Tôi ngồi trên bậc thang trong nghĩa trang, lặng lẽ nhìn ánh tà dương đang lặn dần nơi xa.  

Không biết vì hoàng hôn quá rực rỡ, hay vì điều gì khác mà hốc mắt tôi dần đỏ lên.  

Mặt trời lặn hẳn, gió đêm lành lạnh.  

Tôi rùng mình một cái, chợt nghe thấy một giọng nói già nua vang lên từ phía sau.  

"Cô gái, trời tối rồi, mau về đi thôi." Là một bác lao công quét dọn nghĩa trang.  

Bác ấy còng lưng, đội một chiếc mũ tai bèo, nói chuyện không nhìn người.  

Tôi đứng dậy, quét mắt nhìn những tấm bia mộ san sát phía dưới bậc thang: "Bác ơi, bác nói xem, trên đời này có tồn tại những điều đi ngược lại khoa học không?"  

Bác ấy cười cười, giọng nói khàn khàn: "Cô tin thì có, không tin thì không có."  

Tôi ngước nhìn bác ấy, thấy bác ấy cúi đầu càng thấp hơn, cười nhạt, sải bước xuống núi. 

Tôi không nói với ai, rằng năm năm trước, sau khi ly hôn với Tống Hành Chu, tôi phát hiện ra mình đã mang thai. Sau đó sang nước ngoài, sinh ra Tỉnh Tỉnh.  

Và Tỉnh Tỉnh chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự tồn tại của Tống Hành Chu trong mười bốn năm qua.  

Lúc tôi trở về nhà, Tỉnh Tỉnh vứt khối xếp hình trong tay, chạy ào đến ôm tôi. Thằng bé dùng cả tay chân bám chặt lấy tôi.  

Tôi thuận thế bế nó lên, Tỉnh Tỉnh chu môi nói: "Mẹ ơi, các bạn ở trường mầm non đều nói con là đứa trẻ hoang không có bố."  

"Nói bậy, con trai của mẹ không phải trẻ hoang, con có mẹ mà."  

"Nhưng họ nói, không chỉ cần có mẹ, mà còn phải có bố, nếu không thì vẫn là trẻ hoang." Tỉnh Tỉnh siết chặt cổ tôi, ấm ức nói: "Mẹ ơi, con muốn có bố, mẹ bao giờ mới dẫn con đi gặp bố?"  

Tôi thở dài một hơi. Không thể lừa dối con, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào.  

Tôi không rõ, liệu có phải mọi người xung quanh đang hợp tác lừa tôi, hay Tống Hành Chu là một linh hồn từ thế giới khác.  

Anh ấy có thể dễ dàng xóa sạch ký ức của tất cả mọi người, tạo ra một ảo ảnh về cái c.h.ế.t đã định sẵn.  

Nhưng tại sao, chỉ riêng tôi vẫn nhớ?  

Do lo lắng quá độ, cộng thêm nhiễm lạnh. Cơn sốt ập đến dữ dội, tối hôm đó tôi phát sốt cao. Toàn thân rã rời, tôi thậm chí không có sức để ngồi dậy.  

Nhờ bà giúp việc phát hiện kịp thời, tôi được đưa đến bệnh viện. Lo lắng để Tỉnh Tỉnh ở nhà một mình, tôi bảo bà ấy về trước.  

Tôi nằm trên giường bệnh, mơ hồ cảm giác có ai đó tiến lại gần. Anh ấy nắm lấy tay tôi, áp lên gương mặt lạnh lẽo của mình, giọng nghẹn ngào.  

"Vãn Vãn, Vãn Vãn, xin lỗi em..."

Loading...