Thời Không Sai Lệch - 1,2: Quên
Cập nhật lúc: 2025-03-09 10:30:31
Lượt xem: 51
Chồng tôi bị tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, sau đó vừa gặp đã yêu ngay cô bạn thân của tôi.
Vì sức khỏe của anh ấy, bố mẹ anh khuyên tôi ly hôn để tác thành cho anh và cô ấy.
Người bạn thân từng thân thiết không khoảng cách của tôi cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt: "Có một chuyện tôi luôn giấu cô, người tôi thầm yêu chính là người đàn ông đêm đêm nằm cạnh cô."
Tôi bật cười một cách nực cười, chẳng bao lâu sau, cầm theo năm mươi triệu tệ phí chia tay, phủi tay rời đi.
Năm năm sau, khi tôi gặp lại người chồng mất trí ấy, trước mặt tôi chỉ còn là một ngôi mộ.
1.
Mùa đông năm đó, thực sự rất lạnh. Lạnh đến mức không chỉ tứ chi, mà cả trái tim cũng tê dại.
Tôi ôm chặt tờ giấy chứng nhận ly hôn trong lòng, lặng lẽ rời khỏi Tuyên Thành.
Năm năm sau, tôi du học nước ngoài trở về. Việc đầu tiên sau khi về nước chính là nhận được một tấm thiệp cưới.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cô dâu: Lâm Tư Quỳnh.
Chú rể: Tống Hành Chu.
Đám cưới của cô bạn thân và chồng cũ của tôi.
2.
Năm năm trước, Tống Hành Chu - người vừa kết hôn với tôi chưa đầy một năm thì gặp tai nạn xe hơi.
Chấn thương nặng ở đầu khiến anh mất đi một phần ký ức. Anh nhớ rất nhiều người, chỉ riêng tôi là quên mất. Thậm chí, khi Lâm Tư Quỳnh đến thăm, anh lại vừa gặp đã yêu.
Anh lặp đi lặp lại hỏi bố mẹ mình để xác nhận: "Ba mẹ, mắt thẩm mỹ của con thực sự tệ đến vậy sao?"
"Nếu không thì sao? Là con tự chọn, giờ lại quay sang hỏi chúng ta, đáng đời!"
Lời nói thẳng thừng đến mức khiến tôi không còn chỗ dung thân. Nhưng, họ vốn luôn đối xử với tôi như vậy.
Năm đó, nếu không phải Tống Hành Chu dùng cách đoạn tuyệt quan hệ để ép buộc, tôi căn bản không thể bước chân vào cửa nhà họ Tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-khong-sai-lech/12-quen.html.]
Bây giờ anh mất trí nhớ, hoàn toàn quên hết tình cảm giữa chúng tôi. Không còn sự bảo vệ của anh, bố mẹ anh càng không cần thiết phải khách sáo với tôi nữa.
Thậm chí họ còn trút giận lên tôi vì trước đây anh từng vì tôi mà chống đối họ.
Sau khi chế giễu Tống Hành Chu, vừa bước ra khỏi phòng, họ liền đụng phải tôi đang từ phòng đun nước trở về.
Mẹ chồng lập tức giật mình hoảng sợ. Bà vỗ n.g.ự.c điều chỉnh nhịp thở, rồi bất mãn trách móc: "Cô đi đường không có tiếng động sao? Như ma đấy!"
Tôi vô tình nghe thấy họ nói xấu mình, thế mà cuối cùng lại thành lỗi của tôi.
Mẹ chồng liếc nhìn tôi vài lần, trong mắt tràn đầy khinh miệt: "Cô cũng đừng cảm thấy ấm ức, chẳng lẽ chúng tôi nói sai?"
Sự thật đúng là như vậy.
Tôi không xinh đẹp, không cao ráo, chỉ là một cô gái có ngoại hình bình thường, học một trường đại học không danh tiếng, cuộc sống đơn giản, không có tài năng gì nổi bật.
Nhưng, đây chẳng phải là diện mạo và trải nghiệm chung của phần lớn mọi người sao?
Chỉ bởi vì tôi trèo cao vào nhà họ Tống. Một gia đình danh giá.
Bố mẹ chồng không hiểu nổi vì sao con trai tài giỏi, điển trai, giàu có của họ lại thích một cô gái bình thường như tôi. Ngoài kia có biết bao tiểu thư nhà giàu xinh đẹp, chỉ cần tùy ý chọn một người là có thể đè bẹp tôi cả chục con phố.
Thậm chí họ còn nghi ngờ không biết tôi có dùng tà thuật gì để mê hoặc con trai họ hay không.
Những điều không thể giải thích bằng khoa học, họ không kiểm chứng được, nhưng sự chán ghét dành cho tôi thì chỉ có tăng chứ không giảm.
Bố chồng liếc mắt nhìn tôi với vẻ khinh thường, giọng điệu ra lệnh: "Từ hôm nay trở đi, cô đừng về nhà nữa. Ở lại bệnh viện 24/7 để chăm sóc Hành Chu, đến khi nào nó hồi phục thì thôi."
"Không thuê hộ lý sao?"
Vừa dứt lời, ông đã lớn tiếng quát: "Thuê cái gì mà thuê? Tống Hành Chu bị tai nạn chẳng phải là tại cô sao?"
Tôi không thể hiểu được tại sao họ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Lý do của họ là: Vì tôi đã không nhắc nhở Tống Hành Chu đưa xe đi bảo dưỡng định kỳ, dẫn đến việc phanh xe bị hỏng.
Họ còn nói, đó là nghĩa vụ của một người vợ. Là vợ, tôi phải phục vụ chồng mọi lúc mọi nơi.
Tôi chỉ là phụ thuộc của Tống Hành Chu, trước tiên phải là anh ấy, sau đó mới là tôi.