Thời Gian Trôi Qua - 8
Cập nhật lúc: 2025-02-04 15:46:49
Lượt xem: 801
10
Tôi liên hệ với một người bạn lâu năm—Ninh Lộ, hiện đang làm truyền thông tự do rất tốt.
Tôi nói rằng mình muốn sáng tác một ca khúc và muốn hợp tác với cô ấy, nhờ cô ấy hỗ trợ quảng bá.
Bạn tôi vỗ n.g.ự.c nhận lời ngay, bảo rằng cô ấy rất tin tưởng vào khả năng của tôi.
Bởi vì ngày còn đi học, những bài hát tôi sáng tác cũng từng gây được chút tiếng vang, bây giờ có thể lợi dụng xu hướng hoài niệm để khuấy động lại trào lưu.
Tôi cười đáp:
“Cũng tốt, đúng lúc tôi còn muốn viết một câu chuyện làm nền tảng, chắc kiểu này sẽ thu hút được nhiều người hơn nhỉ?”
Ninh Lộ hào hứng nói:
“Vậy thì càng dễ chạm đến cảm xúc của khán giả. Biết đâu lại nổi tiếng thật đấy!”
Tôi cười nhạt:
“Cũng hay.”
Tôi ngồi trước máy tính, chỉnh sửa từng câu từng chữ không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần gõ xuống một chữ, tôi lại không thể kiềm chế cơn đau nơi lồng ngực, cũng không ngăn được cảm giác hoài niệm trào dâng.
Bởi vì tất cả những khoảnh khắc từng đồng hành bên nhau dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua, chỉ mới diễn ra trong tích tắc trước đó.
Nhưng tôi sẽ không mềm lòng.
Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng tôi và Bùi Tưởng thực ra rất giống nhau—cả hai đều đủ tàn nhẫn.
Chỉ khác là, lần này nhân quả đã đảo ngược.
Chấm dứt một mối quan hệ kéo dài nhiều năm, thực sự không dễ dàng gì.
Tôi cứ viết, cứ viết mãi, đến mức cảm thấy không thở nổi mới chịu dừng lại.
Căn phòng tối om.
Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa sổ.
Ánh nắng ùa vào, không khí tươi mới cũng tràn ngập khắp căn phòng.
Đúng lúc này, người đưa thư gọi điện cho tôi, nói rằng có một bức thư gửi đến tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên—bây giờ còn ai lại gửi thư tay cho tôi sao?
Tôi cố lục tìm trong đầu nhưng chẳng thể nhớ ra ai có thói quen này.
Nhận bức thư trên tay, tôi cảm thấy nó khá nặng, dường như bên trong có thứ gì đó có giá trị.
Tôi lắc nhẹ, bên trong liền phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ.
Tôi xé phong thư ra, ánh nắng chiếu vào bên trong.
Một chiếc nhẫn lấp lánh nằm lặng lẽ trong đó, như thể vẫn đang yên vị trong dòng chảy của thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-gian-troi-qua/8.html.]
Ngoài ra còn có hai tờ giấy.
Tôi tùy ý mở một tờ, nhìn thấy nét chữ non nớt ngày trước của mình:
“Ba năm rồi này! Đã tốt nghiệp đại học lâu như vậy rồi, chắc hai người cũng nên kết hôn rồi nhỉ? Thế nào, được gả cho người mình yêu có vui không?”
Thì ra đây là một bức thư tôi từng viết cho tương lai trong một sự kiện trước kia.
Ba năm sau đến quá nhanh, mà bây giờ chính là tương lai ấy.
Tôi đang định cảm thán chuyện vật đổi sao dời, thì lại nhìn thấy dòng chữ nhỏ ở cuối thư:
“Nếu bạn không hạnh phúc, thì hãy chia tay đi! Tôi ra lệnh cho bạn phải làm như vậy!
Chúc bạn hạnh phúc nhé, yêu bản thân mình nhiều hơn nhé! Từ chính bạn trong quá khứ.”
Khoảnh khắc đó, tôi như nghe thấy một cơn gió mạnh cuốn qua cửa sổ.
Ngay giây tiếp theo, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy, loang thành một vòng tròn nhỏ.
Trong suốt khoảng thời gian này, tôi không hiểu vì sao mình chưa từng khóc lấy một lần.
Tôi từng nghĩ rằng mình đã c.h.ế.t tâm rồi, nên không thấy đau lòng nữa.
Nhưng từng giọt nước mắt lăn dài trên má lúc này lại nói cho tôi biết rằng, tôi vẫn buồn, vẫn tiếc nuối, vẫn đau lòng.
Tôi khóc cho sự chân thành của quá khứ.
Tôi càng khóc cho chính mình.
Nếu tôi của ba năm trước nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ, liệu cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào?
Thì ra từ rất lâu trước đây, tôi đã hiểu rằng so với việc níu giữ tình yêu, yêu bản thân mình nhiều hơn mới là điều sáng suốt hơn.
Chỉ là theo dòng chảy thời gian, trí tuệ ấy đã bị sự lưu luyến nhấn chìm mất rồi.
Tôi vòng tay ôm chặt lấy chính mình.
Mãi đến khi cảm xúc dần bình ổn trở lại, tôi chần chừ một lúc, rồi mở tờ giấy còn lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi muốn xem thử—nếu là những năm tháng chúng tôi từng yêu nhau nhất, Bùi Tưởng sẽ viết gì cho chính mình?
Ba năm trước, anh ta đã viết:
“Ba năm sau, cậu đã cưới Nhẫm Nhẫm chưa? Cậu đã cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn chưa? Nhất định phải nắm tay nhau đi đến cùng nhé!
Nếu bây giờ cậu vẫn chưa cưới cô ấy, thì hãy dùng chiếc nhẫn trong phong thư này—món quà từ chính tôi ba năm trước—để có đủ dũng khí mà cầu hôn cô ấy!”
Chúng tôi đã kết hôn rồi.
Chúng tôi cũng sắp ly hôn rồi.
Tôi cất bức thư đi, không để anh ta nhìn thấy.
Ba năm trước, Bùi Tưởng từng có tình yêu thật lòng, thế thì cứ để anh ta giữ mãi tâm trạng vui vẻ ấy đi.
Tôi không muốn làm phiền sự hứng khởi của anh ta lúc này.