Thời đại nào rồi còn làm nữ phụ truyền thống? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-09 23:18:27
Lượt xem: 222
Sau ngày hôm đó, không biết vì sao, Tống Thư Ngôn mấy ngày nay không đi học.
Hệ thống nói với tôi:
[Lão đại, dựa theo bước phát triển của cốt truyện. Mấy hôm trước Tống Thư Ngôn đã được Tống gia nhận về rồi, hiện tại hắn đã khôi phục được thân phận người thưa kế duy nhất của Tống thị.]
Tống Thư Ngôn khôi phục được thân phận là chuyện tốt. Nhưng không biết vì sao, mấy ngày nhìn không thấy hắn, tôi có chút không vui.
Ngày không có Tống Thư Ngôn bên cạnh, thời gian rất nhanh mà trôi đi.
- - -
Buổi tiệc hôm nay có một nhân vật vô cùng quan trọng muốn ra mắt với mọi người, tôi cũng khoác lên mình bộ lễ phục lộng lẫy tới tham dự.
Trong bữa tiệc, tôi lướt vội qua khu bánh ngọt kiểu Âu, đột nhiên có một người hầu tới nói nhỏ với tôi:
“Tiêu đại tiểu thư, có một vị tiểu thư họ Thẩm đang đứng khu rượu champagne tự xưng là bạn thân của cô, cô có muốn qua đó gặp không ạ?”
Thẩm tiểu thư? Sao tôi lại không nhớ ra mình có bạn thân họ Thẩm bao giờ nhỉ?
Tôi bước tới khu để rượu, và nhìn thấy Thẩm Nhu.
Cô ấy mặc đồng phục thể dục, nhìn khá mộc mạc trước bao con người đang khoác trên mình trang phục xa hoa.
Đối mặt với những nhân vật có tiếng trong xã hội, cô ấy không một chút luống cuống, chậm rãi nói:
“… Đúng thế, tôi vẫn luôn giúp đỡ Đồng Đồng, muốn thử để cô ấy có cái nhìn khác về học sinh nghèo khó, tôi luôn giám sát cô ấy, sợ cô ấy sẽ gây rối làm ra hành động khinh nhục các bạn học sinh nghèo khó khác. Mặc dù chúng tôi ở cạnh nhau khá khó khăn, nhưng đây cũng là trách nhiệm của một người bạn thân như tôi.”
Thẩm Nhu cúi đầu, cười nhạt nói: “Dù sao ngoài tôi ra cũng chẳng có ai muốn làm bạn với cậu ấy. Tôi nghĩ, đây là trách nhiệm của tôi.”
Những người xung quanh đều nhìn cô ấy với ánh mắt thán phục.
Tiêu gia leo đến vị trí như bây giờ đều là nhờ vào thực lực, địa vị ở trong giới cũng rất cao.
Cho nên, người tự xưng là bạn thân nhất của tôi- Thẩm Nhu, cứ như vậy được mọi người chú ý tới.
Trong sảnh cũng có rất nhiều người để ý tới quần áo mộc mạc của cô ấy.
Thẩm Nhu nói tiếp:
“Thực tế mà nói, tôi vẫn luôn là người thích đối mặt với khó khăn, người khác không muốn làm bạn với Đồng Đồng, tôi nghĩ rằng, đó là cơ hội để thay đổi cái nhìn của cậu ấy về những học sinh nhận học bổng của trường. Sau này tôi cũng sẽ lập ra hội quỹ của mình, để có thể cứu trợ cho những người khó khăn khác đang phải chiến đấu với nghịch cảnh.”
Cô ấy mỉm cười với ánh mắt kiên định.
Sau đó có rất nhiều nhân vật uy tín đưa danh thiếp của mình và xin số liên lạc với cô ấy.
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Cả sảnh không có người nào dám lên tiếng phê phán tôi một câu.
Sau khi nghe Thẩm Nhu nói tôi khinh rẻ học sinh nghèo khó, không có ai muốn làm bạn với tôi thì họ cũng chỉ mang vẻ mặt trách móc rồi lắc đầu.
Tôi gãi đầu hỏi hệ thống: “Tôi… hình như chưa làm ra hành động gì khinh rẻ mấy bạn học đó mà nhỉ? Tôi không phải chỉ bắt nạt mỗi mình Tống Thư Ngôn à?”
Hệ thống cũng hoang mang gãi đầu: [Tống Thư Ngôn hắn cũng nói rồi, đó là cô khen thưởng hắn.]
Hệ thống đột nhiên tỉnh ngộ, hò hét lên: [Vậy Thẩm Nhu đây là đang đặt điều nói dối! Lão đại! Cô ấy đang nói xấu cô đó.]
“Cái gì?! Lớn mật!”
Tôi nổi giận, vừa muốn bước tới chất vấn Thẩm Nhu thì thấy Thẩm Nhu bị một người bóng dáng cao lớn lôi đi.
Người kia, là Tống Thư Ngôn.
Tống Thư Ngôn mặc bộ vest chỉnh tề, dáng người thon dài, sườn mặt cũng rất sắc nét.
Hắn lôi Thẩm Nhu đi một cách mạnh bạo, không hề để ý tới lời kêu đau của Thẩm Nhu.
Sau khi tới chỗ vắng người, Tống Thư Ngôn mới buông tay ra.
Thẩm Nhu rưng rưng nước mắt hỏi: “Thư Ngôn, cậu làm gì vậy?”
Tống Thư Ngôn lạnh lùng mở miệng: “Ngay bây giờ, cô mau đi xin lỗi với mọi người, nói những lời vừa rồi là cô xuyên tạc sự thật, cố ý nói xấu Tiêu Đồng Đồng.”
Thẩm Nhu ngẩn người, muốn tránh khỏi Tống Thư Ngôn nhưng không được.
Thẩm Nhu khóc lóc nói: “Tôi nói xấu cậu ta? Cậu ta vốn dĩ chỉ là nữ phụ ác độc, chỉ là một cái công cụ mà thôi. Tôi dùng hào quang nữ chính sửa IQ của cậu ta thành 18, là để cậu ta thành đá kê chân cho tôi! Tống Thư Ngôn, sao cậu có thể giúp cô ta nói chuyện? Chúng ta mới là một đôi!.”
Tôi xoắn phần tóc cột đuôi ngựa của mình, vừa định bước lên nói: “Đầu tiên, tôi không tên là công cụ…”
Tống Thư Ngôn đã nhíu mày mở miệng: “Tôi không biết cô đang nói cái gì. Nhưng nếu cô không làm theo những gì tôi vừa nói, cô nhất định sẽ hối hận.”
Thẩm Nhu không tin được mà nhìn hắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-dai-nao-roi-con-lam-nu-phu-truyen-thong/chuong-5.html.]
“Cậu là của tôi! Cậu nên đứng về phía tôi mới đúng!”
Tống Thư Ngôn không để ý đến cô ấy, hắn bình tĩnh lấy hết tất cả danh thiếp vừa nãy Thẩm Nhu nhận được, xé hết toàn bộ.
Thẩm Nhu lúc này đã không giữ được hình tượng, vẻ mặt cô ấy vô cùng giận dữ nói: “Trả lại cho tôi! Tống Thư Ngôn, cậu điên rồi sao?”
Giọng nói lạnh băng của Thư Ngôn phát ra: “Bất kì ai cũng không thể lợi dụng cô ấy, cũng đừng hòng ai để cô ấy làm đá kê chân cho mấy người.”
Thẩm Nhu điên cuồng hét lên: “Tống Thư Ngôn! Cậu bị cô ta lừa rồi! Cô ta vẫn luôn lợi dụng cậu, cậu uống say nói có thể vì cô ta làm bất cứ thứ gì, cô ta làm vậy chỉ để cậu tức giận mà thôi.”
Vẻ mặt Tống Thư Ngôn mang ý cười: “Lợi dụng tôi? Vậy thì tốt quá rồi, hoá ra tôi đối với cô ấy… có ích như vậy sao?”
Thẩm Nhu lại gào lên: “Thư Ngôn, cô ta căn bản không thích cậu! Cô ta đứng ở vị trí cao ra lệnh cho cậu, cô ta chỉ coi cậu là một con ch.ó mà thôi!”
Tống Thư Ngôn vui vẻ nói: “Làm chó à? Thật sự có thể làm ư?”
Thẩm Nhu: “…”
Tôi đứng nghe câu được câu không:
“A Thống, chó gì nha? Tôi còn là học sinh mau đưa cho tôi trước.”
Hệ thống thở dài:
[Lão đại, cái này chỉ sợ đã là của cô lâu rồi.]
Buổi tiệc kết thúc, tôi đi dạo trong hoa viên một mình, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có tâm sự.
Không biết vì sao, tôi đột nhiên không muốn thu thập cảm xúc tiêu cực của Tống Thư Ngôn nữa.
Tống Thư Ngôn rất ít khi cười, nhưng khi hắn cười, nụ cười đó đẹp như bông hoa nở rộ dưới lớp băng dày.
Tôi rất thích nhìn hắn cười.
Một tiếng xẹt gió vang từ phía sau tôi.
Tôi vô thức quay đầu lại, thấy một lưỡi d.a.o sắc bén đang bay từ phía xa, hướng thẳng tới giữa mày tôi bay đến.
Tôi đứng người tại chỗ, một giây sau tôi đã ngã vào một cái ôm ấm áp.
Tống Thư Ngôn ôm tôi ngã trên mặt đất, lưỡi dài sắc bén xẹt qua bả vai trái của hắn.
Máu tươi rất nhanh đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng.
Tôi run rẩy ôm Tống Thư Ngôn, sợ tới mức suýt quên thở, hệ thống nói to: [Lão đại, mau gọi 120!]
Tôi một động tác nhỏ cũng không dám cử định, cứ như vậy ngồi ở hoa viên khóc lớn: “Tống Thư Ngôn cậu đừng chết.”
Tống Thư Ngôn đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, vì cử động đến cơ tay nên m.á.u bị trào ra, chiếc áo cũng biến thành đỏ sẫm.
“Sẽ không chết… Đừng khóc.”
Nghe vậy tôi lại canh khóc to hơn:
“Đừng chảy m.á.u nữa mà, cầu xin cậu đó.”
Hắn động khoé miệng, cư nhiên còn có tâm trạng nói giỡn với tôi:
“Hiểu rồi, cậu không cho phép đúng không?”
Tôi cùng hệ thống, một người một thống cứ như vậy khóc oà lên.
“Ai cho phép! Hu hu hu”
Xe cứu thương còn chưa tới kịp. Hệ thống nhìn túi xách của tôi liền nói:
[Lão đại, mau xem cái lọ trong túi cô là cái gì? Cồn? Mau đổ lên đi!]
Tôi luống cuống lấy cái lọ kia ra, vừa định xem lọ gì thì đã bị một người khác giật mất. Là Thẩm Nhu, cô ấy nước mắt chảy dài nhìn Tống Thư Ngôn.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi: “Cô não lợn à? Thư Ngôn ca ca đang bị thương, cô cầm lọ nước hoa làm gì?”
Tôi ngơ ngác nói: “Tôi không muốn xịt, tôi chỉ muốn xem nó là cái gì…”
Tống Thư Ngôn chen vào câu nói của tôi, đôi tay không bị thương của hắn nhặt lọ nước hoa kia lên, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi: “Trong nước hoa có chứa cồn, Đồng Đồng thật thông minh… biết bị thương phải lấy cồn để xử lý.”
Nói xong, Tống Thư Ngôn liếc mắt đưa tình nhìn tôi, sau đó cầm lọ nước hoa kia lên xịt vào vết thương một chút.
Thẩm Nhu cứng đờ đứng tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn.
Hệ thống thở dài:
[Não yêu đương cũng nên xếp vào loại nguy hiểm đi thôi.]