Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thoát khỏi quỷ dữ - Chap 4

Cập nhật lúc: 2024-12-28 10:41:08
Lượt xem: 53

MA RỪNG 4

 

Đoạn đường này dài lắm, có lẽ là hang xuyên qua núi. Đi hồi lâu mới thấy gió mơn trớn trên da thịt. Có lẽ gần tới rồi? 

 

Đúng là thế thật. Phía trước không xa là cửa hang. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người làm tôi nhẹ nhàng hẳn. Trước mắt là một bản làng nhỏ được vây quanh bởi những ngọn núi to nhỏ. Cây cối xanh mơn mởn và những ngôi nhà sàn nằm riêng lẻ từng nơi. 

 

Anh Lâm thở phào nói với chúng tôi: 

 

- Lúc trước cúng sáu ngày của mo Chèng là sư phụ ông ấy. Tôi đến đưa mo Chèng đoạn đường cuối thì gặp ông. Ông chỉ nhìn tôi là như biết tất cả. Chỉ bảo tôi dẫn mọi người tới đây. Nhưng khi đi không được nói gì tránh bứt dây động rừng. Bản này ít ai vào được lắm. Đường duy nhất vào bản là đi xuyên qua núi. Ông ấy để chúng ta vào thì chúng ta mới có thể vào. Đi thôi, người này nhất định giúp được mọi người. 

 

Anh nói với chúng tôi rồi lấy từ túi áo trên n.g.ự.c ra một tấm thẻ gỗ nho nhỏ sau đó treo nó lên cành cây ven đường. Những cành cây ven đường treo đầy chỉ đỏ và những tấm thẻ ấy. Tôi hiếu kỳ hỏi dây đỏ này để trừ tà sao?

Bác Khôn nói: 

 

- Một phần là vậy. Ở nơi này nó được các thầy mo làm phép để ngăn tà ma. Còn nếu cô gặp nó ở trong rừng thì phải im lặng nhẹ nhàng rời khỏi chỗ đó nhanh nhất. Vì nơi đó có thể là nơi trú ngụ của ác linh và ma rừng. 

 

Bác nói xong thì anh Lâm nói chêm vào. Anh giải thích là dây đỏ là dây đỏ để ngăn tà ma và những linh hồn lang thang tiến vào làng. Thẻ gỗ sẽ dẫn đường cho người sống được phép vào làng. Nếu không có thẻ gỗ chúng tôi sẽ lang thang trong hang núi cho đến khi lạc đường và kiệt sức chờ đợi cái chết. Trong hang không có tín hiệu sẽ không ai tới cứu những kẻ xâm nhập cả. Từ khi gặp nạn chúng tôi biết đến một thế giới mà chúng tôi không thể tưởng tượng đến. Bí ẩn và sâu thẳm đầy li kỳ. 

 

Đường vào bản không khó đi nhưng đường rất hẹp, bản lành này có một nét hoang sơ kỳ bí đến lạ lùng. Chúng tôi thỉnh thoảng bắt gặp một vài dân bản, họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảm thương. Tôi cảm thấy rất nghi hoặc bởi điều đó. Anh Lâm hỏi một người dân đường tới nhà thầy mo Klong. Họ nhiệt tình chỉ chúng tôi hướng đi và chúc chung tôi sớm ngày bình an. Như là họ hiểu và thông cảm về những gì chúng tôi đang gặp phải. 

 

Chúng tôi đi theo hướng dẫn và gặp một căn nhà sàn lớn, dưới gầm để rất nhiều dụng cụ đi rừng và xung quanh trông rất nhiều cây thân thảo. Quanh mái nhà treo tua rua và nanh thú. Nhưng lá bùa giấy dán ở khắp các mặt gỗ quanh căn nhà. Một sự bí hiểm đầy trang nghiêm nhưng cũng khiến người ta e sợ không dám mạo phạm tới. Anh Lâm bảo chúng tôi đừng chạm vào bất cứ thứ gì. Anh không gõ cửa mà đứng xa xa thưa chuyện. 

 

- Mo Klong đáng kính. Tôi là Lâm người quen mo Chèng. Xin phép ngài cho chúng tôi vào được thưa chuyện. 

 

Giọng nó già nua vọng trong tiếng gió truyền đến trong đầu tôi: 

 

- Vào đi. Ta biết mấy người đến từ lâu rồi. 

 

Anh Lâm dẫn chúng tôi cẩn thận đi qua những luống cây rồi vào nhà mo Klong. Khác với nhà mo Chèng. Ở đây không có bàn thờ. Gian giữa chỉ có cái bếp và vài cái bình. Cột nhà chặm trổ hoa văn rất độc đáo, nó làm tôi nghĩ đến những bức tượng nhà mồ. Giấy vàng giấy đỏ treo rất nhiều trong nhà. Giữa nhà, ngồi bên bếp lửa là một ông cụ da ngăm đen mặc khố, đầu quấn khăn màu chàm. Da ông ấy nhăn nheo, hốc mắt sâu hoắm vào. Nhìn bề ngoài trông già nua ốm yếu nhưng dơ tay nhấc chân và nói chuyện rất có lực, nhanh nhẹn. Ông dơ tay chỉ cho chúng tôi ngồi đối diện trước mặt ông. 

 

- Bảy vía đã bị bắt đi ba. Không có thằng Chèng giữ chân cho thì chắc đã đi cả đám rồi. Bây giờ có chạy đi đâu cũng bị nó bám theo thôi. Mất ba vía thì ốm đau bệnh tật là chuyện thường. 

 

Ông nhìn kỹ từng người một trong đoàn. Rồi ông bắt đầu kể rõ ràng cho chúng tôi. 

 

Mo Chèng là đệ tử đầu tiên của ông. Bản này không nằm trên bản đồ, người lạ không ai tới được đây. Người cư trú ở đây chủ yếu là thầy mo ở ẩn hoặc những người bị ma quỷ đeo bám tới đây xin che chở. Quanh làng có trận pháp và ma ngải các thầy mo canh giữ không cho những tà ma kia tiến vào làng, con người cũng không tìm được làng trừ khi được dẫn đường. Mo Klong biết đệ tử mình c.h.ế.t nên tới xem thực hư nó làm sao. Đó là đệ tử giỏi nhất của ông, không dễ dàng lại c.h.ế.t thế được. Chính vì vậy ông mới biết chuyện của chúng tôi và đồng ý giúp đỡ. 

 

- Trị mấy con ma rừng thì dễ lắm nhưng nó đã đeo bám rồi bắt vía thì khó mà trị nó. Giết nó thì phần vía kia cũng đi tong theo. Ai mất vía là xui xẻo lắm, có khi gặp vận đen mất mạng hoặc thần trí không rõ. Chèng trị được nhưng muốn lấy cái vía về cho mấy người. Bị bọn ma rừng kéo theo c.h.ế.t chung, âm binh của nó kéo đến thì hồn đẽ không về xác được nữa. Bị chúng nó kéo đi không ít lần rồi nhỉ? 

 

Anh Nguyên rúm ró thưa phải. Ai ở đây dù mê hay tỉnh cũng từng súyt bị kéo đi c.h.ế.t theo rồi. 

 

Mo Klong gật đầu bảo chúng tôi: 

 

- Giờ mấy người tâm thần không yên lại mệt mỏi là do bị bắt mất vía. Việc quan trọng là trộm vía về rồi mới trừng trị bọn nó được. Lâu rồi ta không ra ngoài, bọn ma rừng ngày càng lộng hành. 

 

Ông cụ hừ hừ mấy tiếng trong cổ họng, khè khè không ngừng. 

 

- Cứ nghỉ ngơi đây đi. Ta đi chuẩn bị một vài thứ. Mấy cái cây trong vườn là ngài cả. Đừng chạm lung tung mà phải vạ. Tối nay ta gọi vía về. 

 

Mo Klong chỉ về phía gian nhà bên tay trái và bảo chúng tôi nghỉ lại đó. Còn căn buồng bên phải ông không cho bọn tôi tiến vào. Mo gọi anh Lâm, anh Nguyên, Đạt và Quân đi theo ông ra ngoài: 

 

- Mấy cậu trai đi theo già, phải đi lấy mấy thứ tối làm lễ. 

 

Anh Nguyên kể khi đó mo dẫn mọi người đi khắp làng tìm đồ tế. Ở đây tự cung tự cấp, ai thiếu cái gì thì đi đổi chứ không mua bán. Họ tách biệt hẳn với xã hội ngoài kia. Nếu trong bản không có thứ gì thì các thầy mo sẽ liên hệ với người quen bên ngoài thông qua chú thuật nhờ người ta mang đến cho làng đổi. 

 

Họ đổi một cân gạo nếp, nhờ người ta đồ xôi cho luôn. Thêm gà lợn bánh trái người dân tự làm. Gọi đổi vậy chứ chỉ cần thầy mo cần là họ đưa cho hết. Thầy mo luôn bảo vệ họ, cho họ cuộc sống yên bình và họ cảm ơn vì điều đó. 

 

Lúc ra về còn có thêm ba thầy mo nữa đi theo họ. Chiều tối các lễ vật sẽ được mang đến sau. Chỉ có bánh trái bàn ghế là họ tự khiêng về trước. 

 

Mo Klong nói: 

 

- Tôi cần dâng lễ cho thần rừng để ngài trừng trị yêu ma. Ngài sẽ dẫn ba vía của mấy người về lại đúng thân xác. Chúng tôi cần hợp lực lại để gọi ngài thức dậy. Lễ vật là để tạ ơn ngài. 

 

Tối hôm đó mọi người chuyển cái bàn lớn đến gốc cây cổ thụ trong làng. Đây là khu đất rộng và bằng phẳng để làng thực hiện tế lễ, ma chay, cúng đơm. Một cái cây lớn toả tán che kín cả khu đất, quanh cây treo đầy những dải vải đủ màu sắc. Dưới gốc cây có những bức tượng thần bằng đá, mặt tượng uy nghiêm dữ tợn, tay cầm giáo mác đầu quấn khăn. Mo bảo đây là Thần Rừng và hộ vệ của ngài ấy. Dân tộc họ sống dựa vào rừng, sống trong sự bảo hộ của Thần Rừng. Họ luôn tế lễ cho ngài mỗi năm cầu sự bình yên và bảo vệ. 

 

Các thầy mo chia nhau ra chuẩn bị dụng cụ tế lễ, bắt vía. Dân làng khiêng đồ tế đến phụ bày biện ra. 

 

Một con lợn hơn hai mươi cân đã quay chín đặt vào giữa. Ba con gà trống luộc bày ba hướng xung quanh nó. Gạo nếp đã đồ thành xôi được giã ra nặn thành mấy cái bánh tròn tròn. Còn có gạo muối và rượu. Lưỡi giáo bằng gỗ được đặt trên mình lợn quay. 

 

- Đốt đèn cầy lên. 

 

Người làng đốt mười cây đèn cầy lên để chúng trong mấy chén nhỏ, không gian sáng bừng trong ánh lửa. Lạ là có gió nhỏ hiu hiu mà ngọn lửa nho nhỏ ko hề bị ảnh hưởng chút nào. Bày lễ coi như đã xong phần lớn, việc còn lại là của các mo. 

 

Mo nói: 

 

- Bây giờ chưa đến ngày cúng Thần Rừng, làm như vậy là mạo phạm đến ngài. Chúng tôi phải có văn cúng trình diện tạ lỗi với ngài. Đợi đến giờ sẽ làm lễ. 

 

Mo Klong và hai mo nữa dùng chỉ đỏ nối những dải lá cọ khô đã được ngâm nước cho mềm ra lại với nhau. Họ dùng m.á.u gà trống và thức nước đen sền sệt viết lên lá cọ. Chữ viết cổ xưa từng hàng từng hàng viết trên lá cọ. 

 

Một thầy mo khác tết những quả chuông vào đầu gậy bằng vải bảy màu. Nó kêu đinh đing đang đang liên tục. Thầy mo còn quấn chặt cả cán gậy. Cây gậy gỗ đen bóng trơn mượt, có lẽ đã dùng từ rất lâu rồi. 

 

Những thầy khác viết xong văn cúng thì cũng bắt đầu lấy ra mấy thứ tế lễ khác. Một cây rựa, mấy lá bùa. Mo Klong còn giã nát mấy lá ngải ông trồng rồi đốt những lá bùa hoà vào dung dịch xanh đen đặc sệt. 

 

Ông bôi chúng lên mặt mình và những thầy mo khác. Sau đó ông bôi lên trán mỗi người chúng tôi. 

 

Dân làng đã đứng vòng quanh sân bãi, trăng lên cao treo trên đỉnh núi. Thời điểm tế lễ đã tới. 

 

Mo Klong bảo chúng tôi quỳ xuống trước bàn tế và và Thần Rừng. Ở đây chỉ có ông và một vài người nói được tiếng Kinh. Những thầy mo khác và dân làng thì không biết. Ông có nhiệm vụ chỉ đạo chúng tôi tế lễ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoat-khoi-quy-du/chap-4.html.]

Một thầy mo cầm cuộn lá lọ bắt đầu đọc văn tế. Âm thanh kỳ lạ vang động núi rừng. Giọng mo ấy lớn và vang đến mức tôi nghĩ dù ở trong hang động kia tôi sẽ vẫn nghe thấy. Đọc xong văn cúng những thầy mo rót rượu ra chén kính Thần Rừng. Họ mặc trang phục thầy cúng miền núi nhảy nhót quanh chúng tôi. Tiếng chuông vang liên tục theo những cử chỉ hành động của họ. 

 

Sau khi họ dừng lại thì dân làng đốt cháy đống củi lớn đã được dựng trên sân bãi. Ánh lửa bập bùng ấm áp làm tôi có cảm giác đêm đen đã bị đẩy lùi. 

 

Mo Klong bảo đã tới phần lễ chính. Các mo đồng thanh đọc gì đó bằng tiếng dân tộc. Rồi mo Klong hỏi lần lượt tên từng người trong chúng tôi. Hỏi xong một người mo lại dùng tiếng dân tộc nói một câu. Có lẽ là tên chúng tôi trong tiếng dân tộc. Hết mười lần thì các mo đồng thanh hú lên từng hồi. Những dân bản đưa hai tay lên trời rồi hú theo. Gió bắt đầu nổi lên, mây đen che khuất mặt trăng. Đèn cầy chớp tắt liên hồi trong gió. Mo Klong hét lên với chúng tôi. 

 

- Chia nhau mỗi người một cây. Đó là hồn vía xủa mấy người. Bọn ma rừng tới bên ngoài làng rồi. Muốn cướp lại đấy. Đèn tắt là mấy người cũng bị bắt luôn cả hồn. 

 

Chúng tôi hoảng hốt nhận lấy những cái chén nhỏ thắp đèn cầy, ra sức dùng thân mình che chở bảo vệ nó trước cơn gió hung ác. Ánh lửa bập bùng bị gió hắt về một phía. Thầy mo bảo mọi người cho thêm dầu vào đống lửa. Người ta thêm dầu thêm củi vào. Mo Klong ném những cuộn lá cọ vào đám cháy. Bốn thầy mo cầm pháp khí gì đó nhảy múa xung quanh đống lửa. Họ dùng giọng điệu thiết tha tôn kính hát lên một lời ca kỳ lạ. Nó khác rất nhiều so với tiếng dân tộc chúng tôi vừa nghe. 

 

Người làng cũng quỳ xuống chắp tay lạy về phía đống lửa. Gió thổi càng hung tợn hơn, làm chao đảo tán cây khổng lồ. Trong gió như có tiếng gào rú tức giận. Là đám ma rừng, không biết vì sao tôi đột nghiên nghĩ thế. Tiếng gió vù vù thổi liên tục, chúng tôi khó khăn bảo vệ cây đèn cầy bé nhỏ. 

 

Qua một lúc từ đâu lại có một cơn gió khác thổi mạnh hơn nữa, các thầy mo vẫn tiếp tục nhảy múa và vẩy rượu vào đám cháy. Cơn gió mạnh như một con lốc xua tan âm thanh hú hét của đám ma rừng. 

 

Đây là Thần Rừng sao? 

 

Khi gió ngừng thổi cũng là lúc họ ngừng nhảy múa. 

Mo Klong bảo chúng tôi: 

 

- Hãy thành khẩn tạ ơn Thần Rừng vì ngài đã đến bảo vệ chúng ta khỏi lũ ma rừng hung ác. 

 

Tôi và cả đoàn quỳ xuống dập đầu lạy trước đống lửa. Liên tục ba lạy mới dừng lại. Những thầy mo nhìn chúng tôi bằng một ánh mắt hài lòng. Họ tôn kính và biết ơn Thần Rừng, họ yêu cầu những người ở đây cũng vậy. 

 

Nhưng vẫn chưa xong. Thầy mo lấy lại những cây đèn cầy và đi vòng quanh chúng tôi. Họ bắt đầu gọi tên. Tôi thấy họ gọi tới tên ai là đèn cầy sẽ tắt. Khi đến lượt tôi, đèn cầy vừa tắt tôi đã thấy rùng mình liên tục. Tinh thần đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều. Thầy mo bảo đây là gọi vía về xác. 

 

Thời gian làm lễ rất lâu. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng giọt mồ hôi làm chảy chất nước đen trên mặt họ thì lại cho thấy vừa rồi là một cơn hung hiểm. 

 

Họ cố hết mình trộm vía tôi về từ rừng sâu. Khi ma rừng đuổi tới nếu họ không kịp hoặc không đủ sức gọi Thần Rừng thì sẽ đổ bể hết. Đó là một trận chiến ác liệt mà chỉ những thầy mo mới cảm nhận được. 

 

Các mo đang nói chuyện với nhau về điều gì đó. Bác Khôn nhỏ giọng nói với chúng tôi: 

 

- Thầy mo bảo ma rừng đã mạnh hơn rất nhiều. Thần Rừng đã xua đuổi họ đi nhưng họ đã kết thù. Một ngày nào đó họ sẽ quay về báo thù làng. 

 

Nghe xong chúng tôi đều cảm thấy mình đã mang lại rắc rối và xui xẻo cho rất nhiều người. Bác ấy vỗ vai và an ủi chúng tôi: 

 

- Họ giúp chúng ta và họ tự hào về điều đó. Không ai trách chúng ta hết. Ví như mo Chèng, không những không trách, mo ấy còn bảo vệ chúng ta cho tới tận nơi đây. 

 

Chúng tôi nhìn về phía những người dân đang cũng nhau trò chuyện và nhảy múa quanh đống lửa. Họ thật sự tốt bụng và dễ mến. Các thầy mo cho người hạ lễ xuống và mọi người cùng ăn uống nói cười. Đây là đêm đầu tiên tôi cảm thấy bình an đến vậy sau khi tai hoạ ập xuống. 

 

Sáng hôm sau chúng tôi về nhà mo Klong, các thầy mo khác cũng tới đó. Họ đều là những thầy mo già, là bạn của mo Klong. Họ ở ẩn và chọn nơi này để thủ hộ. 

 

- Mấy người hãy còn yếu lắm. Dễ bị ma quỷ quấn vào. Ở chỗ ngày một hai hôm cho khoẻ lại rồi về. Bọn tôi làm cho mấy lá bùa đeo phòng thân. 

 

- Con cảm ơn các mo. 

 

- Bọn con cảm ơn các mo. 

..... 

 

Ngày ra về chỉ một thầy mo ở lại bảo vệ làng. Còn ba thầy mo khác đi theo chúng tôi xuống núi. Họ đưa chúng tôi về đồng bằng và tiêu diệt ma rừng, để tránh làng bản bị nạn. 

 

Mo bảo không nên đi mười ba người nên anh Lâm và một chiến sĩ khác cũng cùng chúng tôi lên đường. 

 

Dù tai qua nạn khỏi rồi nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi khi vào rừng lần nữa, kể cả đã có thầy mo đi theo. Mo Klong nhìn tôi và bảo: 

 

- Trên người cô có một tín ngưỡng. Cô hãy cảm tạ và cung phụng tín ngưỡng ấy. Nếu ko có nó cô đã c.h.ế.t trước khi tới gặp Chèng. Cô dễ dàng gặp phải chúng hơn là cô gái kia. Khi cô bước vào rừng chúng đã rất thích cô rồi. 

 

Tôi trừng lớn mắt nhìn mo rồi run rẩy cầm tấm thẻ nhân viên. Mo đang nói đến tấm ảnh quan âm đó. Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu cảm ơn mo. 

 

Các thầy mo đã cho chúng tôi bùa hộ thân. Ai cũng đeo trên cổ. Lá bùa cuộn lại được bọc trong lớp vải màu chàm thành một cục nho nhỏ. Là các bà và chị trong làng làm giúp chúng tôi, vải này không thấm nước để tránh làm ướt bùa. Họ không để chúng tôi nhìn quá trình làm, tôi cũng không thắc mắc điều đó nhiều. 

Anh Lâm là cán bộ và đã được các mo chấp nhận bước vào làng. Tôi nghĩ sau này có thể gửi anh một ít đồ để anh mang vào làng. Ơn nghĩa này tôi mãi không thể quên. Anh ấy cũng giúp chúng tôi rất nhiều. Như lời thề của người quân nhân. Bảo vệ nhân dân và đất nước. 

 

Đi trong rừng sâu khiến tôi lạnh buốt cả người, mo Klong đi xen kẽ giữa chúng tôi. Đi mãi mới tới những điểm chúng tôi thấy trong mơ. 

 

Bên ngoài nó đáng sợ hơn rất nhiều. Những cái lán hoang hay mộ trong rừng. Từng ụ đất hay tấm vải đã bạc màu, cái liềm cái cuốc. Đây là những người gặp nạn trong rừng, bị ma rừng hại hoặc chính là ma rừng. Tán cây che kín đầu, không gian âm u tịch mịch chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù như ai tức giận. Đứng gần nó khiến người ta sợ hãi, ớn lạnh. 

 

Chúng tôi chờ không lâu lắm, thầy mo chỉ niệm chú ngữ và giăng bùa quanh những chỗ đó thôi. Họ dặn anh Lâm liệt kê chúng vào điểm cấm. Mo giải thích: 

 

- Không g.i.ế.c ma rừng được vì chúng cũng là một phần của rừng. Nhưng phải tránh xa chúng. Bọn tôi chỉ có thể giam chúng lại không để chúng rời khỏi rừng được và làm chúng yếu đi thôi. Chúng c.h.ế.t oan, không được thờ cúng sẽ sinh oán hận hại người. Thần Rừng đã biết và sẽ giám sát chúng. 

 

Thật ra cũng tôi không hiểu nhiều về việc ấy nên cứ làm theo lời mo thôi. Về đến bìa rừng bên kia thì các mo ngừng lại. Họ sẽ không rời khỏi rừng. Chúng tôi tạm biệt ở đây và có thể sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa. Những ông mo già nua đến độ chống gậy lại băng rừng lội suối mà không hề thở dốc một hơi nào. Thật là thần kỳ. Tâm linh thần kỳ và hung hiểm như vậy đấy.

Sau đó chúng tôi không nghỉ lại mà về Hà Nội ngay. 

 

Chuyện qua đã lâu, nghĩ lại tôi vừa xúc động lại vừa sợ hãi. Tôi sờ sợi dây đã bạc màu trên cổ. Cảm ơn rất nhiều. 

 

Bên ngoài cửa sổ gió thổi hiu hiu ánh trăng treo trên ngọn cây. Một bóng hình dài thê lê kéo trên đường cái. Vùng cổ tôi nóng lên. Tôi biết lại có thứ gì đó đi ngang nhà mình rồi. 

 

Từ sau chuyến đi đó tôi thường xuyên gặp những thứ kia. Trong nhà đã thỉnh tượng Bồ Tát về thờ, tôi cũng theo bà nội ăn chay và niệm phật nhưng vẫn không giảm đi. Thầy trụ trì chùa bà tôi hay tới có nói rằng: 

 

- Trong mệnh con có một kiếp nạn sinh tử. Con đã được quý nhân cứu giúp nhưng kiếp nạn đó để lại sự tổn thương trong hồn phách con. Cái đó cần được tu dưỡng vì con hiện tại rất yếu đuối, dễ thu hút tà ma lại gần. 

 

Ông ấy chỉ vào lá bùa trên cổ tôi và nói thêm: 

 

- Người đó có lẽ đã biết điều này nên cho con một lá bùa rất mạnh. Ta cảm nhận được năng lượng to lớn của nó. Nó sẽ bảo vệ con cho tới khi con thực sự khoẻ mạnh. 

 

Đúng vậy, chính vì vậy mà tôi có thể mạnh khoẻ cho tới bây giờ dù vẫn thường xuyên cảm nhận được những thứ đó. Tôi hi vọng mình được đến mảnh đất ấy một lần nữa khi tôi chiến thắng được nỗi sợ của mình. 

 

                                                        HẾT.

Loading...