Thoát khỏi làng sương mù - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:27:27
Lượt xem: 60
1
Trên đường leo lên dãy núi hoang, mục tiêu của tôi là khu vực cấm thuộc núi Tam Khương.
Trên mạng đồn rằng nơi đây có một loại nấm tên gọi Mỹ Nhân Chỉ. Do điều kiện sinh trưởng đặc biệt và sản lượng hiếm hoi, loại nấm này được mệnh danh là “Một lượng vàng đổi nửa lượng nấm.”
Tuy nhiên, dù tìm kiếm khắp nơi, tôi vẫn không thấy bức ảnh nào rõ ràng về nó. Nghe đồn, loại nấm này mọc trên xương người chết, chỉ xuất hiện trong các khu rừng sương mù ở vùng cấm, nhưng vì sương quá dày nên rất khó chụp được.
Trong nhóm phượt thủ, những ai từng nhìn thấy đều gọi nó một cách thân mật là “Ngón tay người chết.”
Người dẫn đường của tôi là chị Xuân, chủ nhà nghỉ Tứ Quý Xuân dưới chân núi. Khi nghe tôi kể về truyền thuyết liên quan đến Mỹ Nhân Chỉ, chị cười nghiêng ngả:
“Mỹ Nhân Chỉ nào dễ gặp thế. Thứ họ thấy tám, chín phần là ngón tay người c.h.ế.t thôi.”
“Ngón tay người á?”
Nghe vậy, sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi đổ ròng ròng. Trong đầu tự hỏi, chị ấy có nói nhầm không?
“Toàn nghe lời đồn trên mạng rồi kéo nhau đi tìm Mỹ Nhân Chỉ. Cô cũng thế mà. Nhưng các người không phải người miền núi, đi lạc trong rừng là c.h.ế.t ngay. Đến lúc chết, mấy ngón tay giãy giụa trong đau đớn, chẳng phải trông giống y chang Mỹ Nhân Chỉ sao?”
Chị Xuân giơ ngón tay mảnh mai ra, khẽ vẽ vài vòng trước mặt tôi.
Tuy nhiên, ánh mắt tôi bị hút về phía tấm bia lớn khắc dòng chữ đỏ rực “Khu vực cấm” ngay trước mặt.
Gần bia cấm là một tấm bài vị gỗ không tên, không có hương khói. Gỗ đã nứt đôi, lớp bụi phía trên cũng loang lổ ẩm ướt.
Phía sau tấm bài vị là khu vực cấm, nơi hiện ra một khối sương mù cô lập. Mọi thứ trắng xóa, không thể nhìn rõ bất cứ điều gì.
Đây chính là rừng sương.
“Những khu rừng sương như thế này, núi Tam Khương có cả trăm. Vào rồi sẽ không ra được đâu.”
Nghe lời chị Xuân, tôi thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng trên gương mặt của chị ấy, tôi lại nhận ra một niềm phấn khích khó che giấu.
2
Chị Xuân ngẩng đầu nhìn trời. Một khoảng trời đỏ rực như lửa.
“Khu vực cấm không cho ai vào. Tầm trưa, sương sẽ bớt dày, có thể nhìn thấy Mỹ Nhân Chỉ. Đi về thôi, trời tối núi không an toàn.”
Trước khi rời đi, tôi ngoái đầu nhìn lại rừng sương. Có gì đó rất không ổn.
Trong màn sương lờ mờ, tôi thấy rõ vài bóng người đang di chuyển chậm rãi. Không phải nơi này cấm người vào hay sao?
Để tránh lộ mục đích quá sớm, tôi giấu kín sự tò mò và ngoan ngoãn bước theo chị Xuân.
Ngọn núi này có từ trường bất thường. Dù khi leo lên không gặp chuyện gì đáng sợ, tôi không chắc khi xuống có thể an toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoat-khoi-lang-suong-mu/chuong-1.html.]
Đúng là nghĩ gì gặp nấy.
“Ôi con trai khổ của tôi! Ông trời thật bất công!”
Tôi nghe thấy tiếng khóc trước rồi mới nhìn thấy người.
Ở chỗ rẽ giữa lưng núi, một bà lão ngồi trên tảng đá lớn, ôm một túi nấm khô trông giống hệt những ngón tay.
“Tôi góa chồng cả đời, nuôi được đứa con trai hiếu thảo. Sao nó lại mắc phải căn bệnh quái ác thế này!”
Tiếng khóc não nề của bà lão vang vọng trong ngọn núi ẩm ướt, càng thêm rùng rợn.
“Người tốt ơi, mua giúp tôi một túi Mỹ Nhân Chỉ đi! Thương hại tôi với! Tôi phải cứu con trai khốn khổ của mình!”
Khi tôi đi ngang qua, giọng bà lão càng trở nên bi thương hơn.
Chị Xuân cũng dừng chân lại, nhìn về phía bà ta.
Tôi phanh gấp, nhìn túi nấm khô bị vót nhọn đầu, trông chẳng giống thứ gì quý giá cả.
“Mỹ Nhân Chỉ?”
“50 một túi.”
Tiếng khóc của bà lão lập tức ngừng lại. Đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ tinh ranh.
“50? Trên mạng giá cả đắt đỏ. Nếu thật là hàng xịn, chẳng phải tôi lời to sao.”
Tôi nhanh chóng rút tờ 50 tệ từ túi, hớn hở giành lấy túi nấm như thể không màng đến mạng sống.
Nhưng vừa quay đi, ánh mắt của bà ta bỗng lóe lên một tia độc ác.
3
Tôi ở trọ tại Tứ Quý Xuân, ngay dưới chân núi Tam Khương. Khu vực gần núi không có làng, quán ăn gần nhất cũng cách đó hơn 10 km.
Tôi bảo chị Xuân chế biến thử Mỹ Nhân Chỉ. Vừa về, chị đã xắn tay rửa hành, bóc tỏi.
Yên tâm là mọi thứ trong tầm kiểm soát, tôi lên phòng ngủ một giấc.
Tỉnh dậy, mùi thơm nồng của nước sốt thịt lan tỏa khắp căn nhà.
Từ ban công tầng hai, tôi nhìn xuống sân. Một chiếc nồi lớn đang nấu mì, còn nồi nhỏ bên cạnh thì đang sốt món Mỹ Nhân Chỉ.
Những “ngón tay” đỏ au, bóng bẩy, phủ lớp nước sốt đặc quánh, lật qua lật lại trong nồi.
Tô mì khô rưới thêm chút giấm chắc chắn sẽ rất ngon. Nhưng điều tôi chú ý không phải là món ăn mà là… kế hoạch đã thành công.