Thoát Khỏi Cặm Bẫy Hôn Nhân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-02 04:36:23
Lượt xem: 1,614
4
"Anh sẽ là chỗ dựa vững chắc của em."
Thấy tôi không phản ứng, Đinh Vũ bổ sung thêm.
Tôi gật đầu.
Mẹ chồng lập tức vui mừng hớn hở.
Ngày hôm sau, tôi cùng Đinh Vũ đi mua một đống quà tặng cho bố mẹ chồng, tất nhiên là anh ta, chỗ dựa vững chắc, đã trả tiền.
Đến cổng khu chung cư, tôi xuống xe trước, nói là đi mua thêm đồ cho mẹ chồng.
Lúc này, vẻ đắc chí trên mặt Đinh Vũ đã không thể che giấu.
Tôi cầm theo quà, đi mua thêm vài món đồ trông rất đắt tiền, thực tế lại rất rẻ, đi vòng quanh khu chung cư ba vòng.
Gặp dì lao công nào, tôi cũng trò chuyện đôi ba câu, nói là mua đồ cho bố mẹ chồng vì họ sắp chuyển đến sống, đảm bảo khiến họ lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Ngày nào tôi cũng không quên quan tâm bố mẹ chồng, bảo họ có gì cần cứ để lại cho chúng tôi về làm, nói họ vất vả bao nhiêu năm rồi.
Con trai lớn rồi nên hưởng phúc, trong chung cư chúng tôi, nhà nào có con trai là ngày nào bố mẹ cũng được đưa đi chơi, tối còn được rửa chân xoa bóp cho.
Tôi cũng bảo họ nên giao tiếp với người già trong khu, nhìn xem con trai của họ tận hưởng cuộc sống như nào.
Không chỉ vậy, tôi còn thường xuyên dặn Đinh Vũ nhớ mua thêm đồ bổ, nấu món bố mẹ chồng thích ăn trước mặt bố mẹ chồng.
Trên WeChat, tôi cũng thường xuyên nhắc họ chú ý sức khỏe, có gì cần cứ nói với tôi.
Sau đó tôi sẽ chuyển tiếp tin nhắn bảo Đinh Vũ đi mua.
Tất cả đều ưu tiên bố mẹ chồng.
Về phần tôi…
Đương nhiên là tôi quá bận rộn, đâu rảnh làm mấy việc đó?
Ban đầu, Đinh Vũ thấy tôi hiếu thảo như vậy thì rất đắc ý, nhưng dần dần anh ta nhận ra có gì đó không ổn.
Mỗi lần muốn nhờ tôi giúp đỡ, tôi đều bận túi bụi.
"Đình Đình, có phải dạo này em làm thêm hơi nhiều không?”
"Vâng, gần đây thời tiết xấu, nhiều người cảm cúm, bệnh viện bận lắm."
"À, từ mai em sẽ không về nhà nữa, em ở lại ký túc xá để tránh lây bệnh cho mọi người."
Nghe tôi nói vậy, Đinh Vũ mới tạm yên tâm.
Sau nửa tháng tôi không về nhà, Đinh Vũ đến bệnh viện tìm tôi.
Anh ta đau lòng nhìn tôi, nói: "Em gầy đi rồi."
"Hay là em đừng làm nữa, việc này lương thấp, lại phải thay ca liên tục, ảnh hưởng đến sức khỏe, nhà mình đâu phải không nuôi nổi em."
Anh ta đưa cho tôi một chiếc bánh ngọt, giả vờ như vô ý mà nói: "Dù sao cũng phải tìm giúp việc cho bố, nghĩ đi nghĩ lại, anh không tin tưởng ai bằng em, hay em thử làm không, anh sẽ trả lương cho em mỗi tháng, em thấy sao?"
"Em yên tâm, chăm bố anh cũng không có gì mệt mỏi đâu, phần lớn mẹ anh đã lo rồi, em chỉ cần nấu cơm thôi."
"Em là con dâu, chăm sóc bố chồng nghe có vẻ không tiện lắm nhỉ?" Tôi hỏi lại.
"Trời, có gì đâu, bác sĩ không phân biệt giới tính mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoat-khoi-cam-bay-hon-nhan/chuong-3.html.]
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Chẳng phải em ở bệnh viện cũng phải chăm sóc bệnh nhân nam à, huống hồ lúc không tiện thì còn có mẹ anh mà."
Đinh Vũ như thể đang tuôn hết sạch những lời đã suy nghĩ từ lâu.
Thì ra lúc trước anh ta nói không chê công việc của tôi là cũng có lí do cả.
"Vậy anh định trả em bao nhiêu?" Tôi bình tĩnh hỏi.
"Ba ngàn, thế nào, không ít đâu nhỉ?"
Tôi bật cười vì tức giận.
Ba ngàn, riêng tiền sinh hoạt thôi còn chưa đủ, kiểu gì tôi cũng phải bù thêm tiền!
Quả thực anh ta tính toán rất khéo.
Tôi nhớ lại lời cư dân mạng nói:
[Bước tiếp theo, anh ta sẽ thuyết phục bà nghỉ việc để làm bảo mẫu cho bố anh ta.]
5
Tôi không từ chối ngay lập tức mà hứa sẽ suy nghĩ về việc này.
Đinh Vũ tưởng mình đã có cơ hội, vui vẻ về nhà báo tin vui này cho bố mẹ.
Anh ta nghĩ tôi sẽ giống như trước, thuyết phục một chút là đồng ý, vì tôi vốn không có chính kiến.
Sáng hôm sau, anh ta nói trưa nay phải đi công tác, bảo tôi xin nghỉ vài ngày để đưa bố đi trung tâm phục hồi chức năng.
Tôi vừa kéo vali vừa nói: "Sao anh không nói sớm, em vừa nhận thông báo từ lãnh đạo, em phải đi tập huấn ở vùng khác ngay bây giờ."
Đinh Vũ lập tức sa sầm mặt.
Bố chồng cũng không vui, nói: "Là bố làm phiền các con rồi, bố sẽ về ngay, sống c.h.ế.t thế nào cũng không phiền đến các con nữa."
Đinh Vũ vội vàng khuyên: "Bố, sao bố lại nói vậy, Đình Đình đâu màng công việc, sẽ chăm sóc bố mà, phải không em?”
Anh ta thật đúng trơ trẽn, muốn dắt mũi tôi đấy, nằm mơ đi!
Tôi bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Đình, có mấy vạn cư dân mạng bày mưu tính kế phía sau cho đấy!
Tôi đáp: "Sao anh lại nói như vậy? Bố mẹ vất vả nuôi anh lớn, thời gian anh ở bên họ đã ít, giờ bố cần anh, sao anh có thể không ở bên bố được?"
"Yên tâm, em sẽ kiếm tiền thật tốt, cố gắng thăng chức để có thể giúp anh, mẹ đã chăm bố nhiều năm rồi, anh làm con trai phải san sẻ trách nhiệm nhiều hơn chứ!"
Mẹ chồng đứng bên cạnh lau nước mắt, liên tục gật đầu.
Đinh Vũ tức giận, vừa định nổi cáu, tôi đã nhanh chóng kéo vali chạy ra cửa.
"Được rồi, không nói nữa, lãnh đạo giục em rồi."
Tôi bước nhanh ra thang máy, thở phào nhẹ nhõm, bước đầu đã hoàn thành.
Trong suốt thời gian tập huấn, Đinh Vũ nhiều lần gọi điện thúc giục tôi nộp đơn từ chức, nhưng tôi vẫn kiên quyết nói mình rất yêu công việc và không có ý định nghỉ việc.
Một tháng sau, tôi về nhà, mẹ chồng chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.
Đinh Vũ còn mua một bó hoa, chào mừng tôi về.
"Đình Đình, em vất vả rồi, đói lắm phải không? Nhanh ăn đi."
Mẹ chồng cười tươi rói, ngay cả bố chồng luôn cau có cũng mỉm cười, Đinh Vũ thì vui vẻ không thôi.