Thoát Khỏi Bố Mẹ Thiên Vị - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:08:57
Lượt xem: 94
6
Cuộc sống dường như không có gì thay đổi.
Tiền tôi kiếm ngày càng nhiều, tôi quyết định mở một cửa hàng nhỏ ngay trong khu đại học, chuyên bán những kịch bản độc quyền của mình, công việc kinh doanh rất tốt.
Không ai trong gia đình tìm đến tôi nữa, dường như chúng tôi đã ngầm thừa nhận mối quan hệ đã đứt đoạn này.
Chỉ là tôi không ngờ, khi tôi nhận được cuộc gọi từ bà ngoại, đầu dây bên kia lại là tiếng khóc nức nở của mẹ tôi.
"Nam Nam à, con đi khuyên nhủ em con đi, Thừa Tư nó muốn ở lại Mỹ, không về nữa!!!"
Lúc đầu tôi không hiểu, tôi tưởng việc mua nhà cho nó là để nó ở lại Mỹ.
Qua tiếng khóc lóc kể lể của mẹ tôi, tôi mới hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra bố mẹ tôi lúc đó vì thương em trai tôi ở một mình nơi đất khách quê người, điều kiện quá khó khăn, nên đã quyết định mua một căn nhà cho nó ở.
Dự định là khi em trai tôi về nước thì có thể bán nhà, nếu không về thì họ cũng có thể sang Mỹ sống cùng.
Không ngờ em trai tôi lại lặng lẽ đi kết hôn với một cô gái gốc Hoa ở Mỹ, kết hôn để lấy thẻ xanh!
Cũng không sao, họ đi là được.
Nhưng cô gái đó lớn lên trong môi trường tự do, làm sao có thể chấp nhận được những nguyên tắc "phụng dưỡng chồng con, chăm sóc bố mẹ chồng" của gia đình tôi?
Cô ấy trực tiếp tuyên bố rằng nếu bố mẹ tôi sang, cô ấy sẽ làm đơn ly hôn, nếu như thế thẻ xanh của em trai tôi cũng tan biến.
Với thành tích kém cỏi của em tôi, ra nước ngoài chỉ có thể học ở trường đại học tầm thường, cũng chỉ chơi với người trong cộng đồng người Hoa.
Ra ngoài ba, bốn năm, tiếng Anh không giỏi lên nhưng tiếng Đông Bắc và tiếng Tứ Xuyên thì lại học được rất tốt, làm sao tìm được công việc tốt?
Tốt nhất chỉ có thể làm công việc vất vả, mà em tôi lại không chịu nổi công việc đó.
Cô gái ấy đã nắm chặt em trai tôi, đe dọa rằng nếu bố mẹ tôi dám đến thì sẽ bán nhà và chuyển đi, khiến họ không thể tìm được người nữa.
Vậy là gốc rễ của gia đình tôi đã ra nước ngoài, không quay về nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoat-khoi-bo-me-thien-vi/chuong-8.html.]
Những lời hứa về việc dưỡng lão cũng tan thành mây khói, cả nhà đã bán hết nhà cửa và cửa hàng, chỉ còn lại căn nhà cũ mà họ đang ở.
Mẹ tôi tuyệt vọng khóc lóc: "Nam Nam à, con phải đi khuyên nhủ em con đi!
"Bố mẹ vì nó mà đã tiêu hết gia sản rồi, nó không về thì chúng ta biết làm sao bây giờ?"
Tôi không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, chỉ cảm thấy một chút thỏa mãn, lại vừa thấy thật buồn cười.
Họ coi em trai tôi như là gốc rễ của gia đình nhưng có vẻ nó không nghĩ như vậy.
Tôi lạnh lùng đáp: "Bao nhiêu tiền hai người đã chi cho tôi, tôi đã trả lại gấp đôi rồi, quên rồi sao?"
Mẹ tôi ngừng lại một lúc, rồi chuyển sang đề tài khác: "Nam Nam, con nói với em con đi, vợ đâu có thể quan trọng hơn bố mẹ chứ? Chúng ta đã nuôi nó lâu như vậy, nó không thể không quan tâm đến chúng ta!"
Tôi cười nhẹ: "Đó là chuyện của gia đình các người, không liên quan đến tôi."
Nói xong, tôi cúp máy.
Khi ra ngoài, bạn trai tôi nhìn thấy sắc mặt tôi không được tốt, lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tôi lắc đầu: "Không có gì."
Nói ra cũng thật trùng hợp, bạn trai hiện tại của tôi, Giang Trình, chính là cậu bé bụ bẫm giường bên cạnh tôi trong bệnh viện năm lớp 8.
Mười năm đã trôi qua, bây giờ anh ấy gầy guộc đến nỗi tôi cũng không nhận ra.
Chúng tôi tình cờ nhận ra nhau trong một cuộc trò chuyện vô tình.
Mấy ngày nay, bố mẹ anh ấy đến thăm, anh ấy nhất quyết muốn tôi đi gặp bố mẹ anh ấy.
Thực ra, tôi rất lo lắng.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn được dạy rằng vì tôi là con gái, nên không ai thích tôi, cũng chẳng ai cần tôi.
Tôi chỉ là một món quà kèm theo sự ra đời của em trai, không được chào đón và không thể trả lại.
Vì vậy, khi Giang Trình lần đầu nhắc đến chuyện này, tôi rất phản đối.
Tôi sợ rằng bố mẹ anh ấy cũng sẽ không thích tôi.