Thoái Đan Thanh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-02-02 02:12:29
Lượt xem: 148
15
Mùa đông rét buốt, ta và Tiêu Cảnh Sách cùng nhau phi ngựa đến Bắc Cương.
Ban đầu, cho dù có hổ phù trong tay, nhưng Bình Dương quân vẫn không phục ta.
Ta liền dùng tay không phá nát một tảng đá lớn nặng hơn trăm cân ngay trước mặt bọn họ, mới coi như trấn áp được bọn họ.
Trở về phòng, Tiêu Cảnh Sách liền quay đầu, cười với ta:
"Thì ra trước kia ở kinh thành, Thanh Gia vẫn luôn che giấu năng lực, coi như là nể mặt ta."
Ta mím môi, đột nhiên vươn người ra, túm lấy cổ áo Tiêu Cảnh Sách, hôn lên.
Hôn mãi, hắn bị ta hôn cho tới tấp, ngay cả khóe mắt cũng ửng hồng.
"Phu nhân..."
Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, trong đôi mắt trong veo và bình tĩnh như dòng suối kia, dần dần bốc cháy, "Phu nhân, đừng có trêu chọc ta, ta không chịu nổi đâu."
Ta nhắm mắt lại, dựa cằm lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Tiêu Cảnh Sách, cảm ơn chàng."
Trước kia ở Diêu gia, ta vẫn luôn sống những ngày tháng không thoải mái.
Không chỉ có Diêu Thanh Uyển, kế mẫu cũng rất hay bắt nạt ta.
Bà ta nói Diêu gia luôn sống tiết kiệm, vì ta có sức lực lớn, nên việc chặt củi trong phủ đều giao cho ta làm.
Chuyện này với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nên bà ta thấy không làm khó được ta, liền tìm cách khác.
Ví dụ như vào ngày đông lạnh giá, bắt ta nhảy xuống hồ vớt chiếc khăn tay bị rơi của bà ta; ví dụ như cố ý may những chiếc kim nhỏ vào quần áo của ta; ví dụ như dùng sự an toàn của mẫu thân đe dọa ta, bắt ta thử thuốc cho Diêu Thanh Uyển rất thích chế tạo thuốc độc.
Hình như nữ nhân sống trong khuê phòng, sau khi lấy phu quân lại bị giam cầm trong hậu viện, ngay cả tầm nhìn cũng bị hạn chế đến mức không thể nhìn thấy gì nữa.
Đó không phải là cuộc sống mà ta mong muốn, vì vậy khi ở kinh thành ta luôn cảm thấy khó chịu, mỗi khoảnh khắc đều bị hàng ngàn xiềng xích trói buộc, bước đi cũng khó khăn.
Bây giờ, đến Bắc Cương, cuối cùng cũng được tự do, không còn bị ràng buộc nữa.
Ba ngày sau, ta dẫn dắt Bình Dương quân giao chiến với quân Bắc Cương ở ngoài Bán Nguyệt quan.
Bình Dương quân vốn là một đội quân tinh nhuệ do Bình Dương Vương trước đó huấn luyện, lại cộng thêm việc nhiều năm qua trấn giữ biên giới, đã tôi luyện trong gió tuyết Bắc Cương nên mang theo một cỗ sát khí lạnh lùng.
Ta cầm một thanh đao dài, xông pha trận mạc, liên tiếp gie.c che.c ba vị tướng quân của Bắc Cương, chiến thắng vang dội.
Tuy rằng đã thắng trận, nhưng sắc mặt của Vệ Vân Lang lại rất xấu.
Ta càng được lòng quân đội, hắn ta càng khó có thể tiếp quản Bình Dương quân.
Tiêu Cảnh Sách nghe ta nói xong, nhướng mày: "Phu nhân không cần phải lo lắng, hiện giờ chiến sự căng thẳng, hắn ta tạm thời không dám giở trò gì đâu."
Hắn ta nắm rõ binh pháp, hiểu biết về chiến lược hơn ta rất nhiều, vì vậy ta và Tiêu Cảnh Sách hình thành một loại ăn ý ngầm.
Ta dẫn quân đánh trận, hắn ta vạch kế hoạch.
Không đến hai tháng, đã thu hồi năm thành trì của Bắc Cương, tin tức chiến thắng liên tục truyền về kinh thành, ngay cả vẻ mặt của Vệ Vân Lang, cũng ngày càng u ám.
Vầng hào quang thiên tài thiếu niên mà hắn ta tự hào, đã bị ta dập tắt hoàn toàn.
Cuối năm, quân Bắc Cương đã rút lui đến Đoạn Phong quan ở giao giới thảo nguyên.
Năm mới đầu tiên của ta và Tiêu Cảnh Sách, là ở Bắc Cương.
Đêm giao thừa, hắn ta hâm nóng rượu, mỉm cười nâng ly chúc ta: "Tướng quân sinh ra là để lập công danh, vang danh thiên cổ."
Hai tháng qua chinh chiến trên chiến trường, ta mang theo một thân sát khí, so với bộ dạng bị ràng buộc ở kinh thành, hơn hẳn là tự tại gấp trăm lần.
Ánh mắt ta lướt qua bàn tay đang cầm ly rượu của Tiêu Cảnh Sách, ngón tay thon dài, rất đẹp, có lẽ là vì uống rượu nên khuôn mặt tuấn tú phi phàm của hắn hồng hào hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoai-dan-thanh/chuong-8.html.]
Ta nắm lấy tay hắn, giữ nguyên tư thế này uống cạn ly rượu, cười nói: "Quân sư cũng vậy."
Đêm khuya, ta tắm rửa sau tấm bình phong đơn sơ, không biết từ lúc nào đã ngủ gục bên thành bồn tắm, cho đến khi một lực đạo nhẹ nhàng rơi xuống tóc ta, khiến ta tỉnh giấc.
Ta hắng giọng, lười biếng hỏi: "Hửm... Không biết Tiêu quân sư đến đây có việc gì?"
Tiêu Cảnh Sách vuốt ve mái tóc ướt sũng của ta, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại quyến rũ, thấp giọng nói: "Đương nhiên là đến hầu hạ tướng quân ngủ rồi."
Đầu ngón tay ấm áp kia chạy dọc theo cổ ta xuống dưới, chìm vào dòng nước gợn sóng, lại thổi bùng lên ngọn lửa rực cháy.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Trong đêm giao thừa tuyết rơi ở Bắc Cương, ta và Tiêu Cảnh Sách đã đón mùa xuân đầu tiên.
16
Mùa xuân đến, trận chiến cuối cùng cũng tới.
Dưới sự bày binh bố trận bất ngờ nhưng lại tinh tế của Tiêu Cảnh Sách, ta dẫn quân đánh bại quân Bắc Cương, bọn họ rút lui đến ngoài Đoạn Phong quan.
Nhị hoàng tử dẫn đầu nhìn ta, ánh mắt độc ác:
"Diêu tướng quân chỉ là một nữ nhân nhưng lại có tài làm tướng, Kim mỗ rất bội phục. Chỉ là cả đời này, e rằng ngươi sẽ không thể rời khỏi Bắc Cương được nữa rồi."
"Mối thù hôm nay, ta ghi nhớ kỹ. Ngày sau gặp lại quân đội nước Sở, ta nhất định sẽ gie.c sạch."
Hắn ta vội vàng rút lui dưới sự che chở của một nhóm quân tinh nhuệ.
Ta nắm chặt dây cương, cười lạnh một tiếng, lớn tiếng quát:
"Bắc Cương của các ngươi đã thua thảm hại như vậy, chẳng lẽ ta lại thả hổ về rừng sao? Những người khác dọn dẹp chiến trường, thu dọn tàn cuộc, đội kỵ binh thập tam cùng ta đuổi theo——"
Giọng nói của ta vang vọng trong gió xuân lạnh lẽo của Bắc Cương, tập trung lại một lúc rồi mới tản ra.
"Nhổ cỏ phải trừ gốc."
Ta dẫn người đuổi theo hơn ba trăm dặm, những tên quân tinh nhuệ của Nhị hoàng tử Bắc Cương lần lượt bị gie.c che.c, cuối cùng, chỉ còn lại ta phi ngựa đuổi theo hắn ta, đi sâu vào trong thảo nguyên.
Vài bước sau đó, Vệ Vân Lang cũng đuổi theo ta.
Hai chọi một, hơn nữa đối phương lại đang kiệt sức, vốn dĩ là một trận chiến thắng chắc chắn.
Thế nhưng ngay lúc ta giơ đao đ.â.m về phía Nhị hoàng tử Bắc Cương, Vệ Vân Lang đột nhiên quay lưỡi đao, chặt mạnh vào chân trước của con ngựa ta đang cưỡi.
Con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
Người ta nghiêng về phía trước, lưỡi kiếm sắc nhọn đ.â.m thẳng về phía ta, gần như đã đ.â.m vào tim ta nửa phân.
Cũng chính lúc này, một mũi tên lạnh lẽo b.ắ.n tới từ phía bên, lực đạo mạnh đến mức, khiến thanh kiếm đó gãy làm đôi!
Ta tranh thủ cơ hội này, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, giơ cao thanh đao trong tay lên, dùng hết sức lực.
Đầu của Nhị hoàng tử Bắc Cương rơi xuống đất, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ kinh hãi và không tin nổi.
Sau đó ta quay người lại, lấy cung tên từ phía sau ra, nhắm chuẩn, giương cung b.ắ.n tên.
Mũi tên xuyên qua tim Vệ Vân Lang đang bỏ chạy, hắn ta ngã ngựa, lăn vào trong bụi cỏ, không còn thở nữa.
Tiếng vó ngựa dồn dập tiến đến gần, chớp mắt liền dừng lại trước mặt ta.
Tiêu Cảnh Sách nhảy xuống ngựa, sắc mặt hoảng hốt, bước chân loạng choạng đến bên cạnh ta, nhìn chằm chằm vào nửa thanh kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c ta.
Hắn ta trước mặt ta luôn là một người bình tĩnh tự tin, cho dù trước kia ở kinh thành tính mạng nguy kịch, cũng vẫn rất thản nhiên.
Ta chưa từng thấy Tiêu Cảnh Sách thất thố như vậy.
Sự hối hận và đau lòng trong mắt hắn ta như bão táp, giọng nói bị gió cuốn đi, đầy vẻ kinh hoảng.
"Thanh Gia, xin lỗi, ta đến muộn rồi..."