Thỏ Và Cáo - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-02 17:36:25
Lượt xem: 56
“Chiêu Ngọc là chị dâu tương lai của Dương Dương, như vậy dễ hiểu hơn chưa?”
Khúc Thành Nam: “???”
Ngưng lại một chút, Lạc Vũ lại liếc đến khuôn mặt đang dần biến sắc của La Tử Sâm:
“Tôi chưa thấy ai bỏ ông chủ của mình để đến cầu cứu sự giúp đỡ của tình địch như cậu.”
La Tử Sâm cười gượng, rõ ràng Chu Chiêu Ngọc đã khẳng định với hắn rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp, kêu hắn tìm chỗ nào đó trốn một thời gian, cứ để mọi chuyện cho con nhóc đó lo liệu. Vậy ra đây chính là êm đẹp, là ổn thỏa trong lời Chu Chiêu Ngọc hay saoo?
Nhà họ Lạc là dòng dõi danh giá lâu đời trong khi nhà họ La mới chỉ trở mình vài chục năm đổ lại đây, dù nhìn theo góc độ nào cũng dễ dàng thấy được, nếu nhà họ Chu chọn chắc chắn họ sẽ đổi danh dự và uy tín của mình lấy đứa con rể là Lạc Vũ thay vì La Tử Sâm.
Vấn đề liên hôn liên quan tới không chỉ một, hai người mà còn là việc hệ trọng có ý vô cùng to lớn đối với cả gia tộc.
La Tử Sâm cười gượng nhìn khuôn mặt đậm vẻ c.hết chóc, u ám đến cùng cực mà trong đó còn kèm một chút gì đó châm biếm của Lạc Vũ.
Hắn quay sang nịnh nọt, vội vội vàng vàng giải thích:
“Anh… anh hiểu lầm rồi. Em với con nhóc đó chỉ là đồng minh thôi, không có quan hệ gì khác cả.”
“Con nhóc?”
Lạc Vũ không hài lòng hỏi vặn lại.
Trông thấy vẻ mặt của Lạc Vũ, La Tử Sâm chẳng dám cãi cũng chỉ có thể lầm bầm trong miệng:
“Con bé đó kém em tận bốn tuổi, không nhẽ bắt em gọi chị….”
Lạc Vũ nhìn khẩu hình miệng, đoán được lời nội tâm La Tử Sâm đang muốn kêu gào, bình thản đáp lại như một lẽ hiển nhiên:
“Cậu gọi tôi là anh thì cũng phải gọi Chiêu Ngọc là chị.”
Niên Niên
Sau đó không thèm đợi La Tử Sâm trả lời đã quay sang “tình thương mến thương” với em rể năm năm chưa biết mặt nhau – Khúc Thành Nam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-va-cao/chuong-7.html.]
“Quà của cậu tôi nhận được rồi.”
“Sau này trước khi có ý định làm gì tìm hiểu cho kĩ vào kẻo lại “tiền mất tật mang”.”
Khúc Thành Nam vâng vâng dạ dạ, trưng ra vẻ mặt anh muốn làm gì cũng được, miễn đừng cản trở con đường đến với tình yêu của em.
“Có biết tại sao suốt năm năm qua nhà họ Lạc không đụng đến nhà họ Khúc không?”
Khúc Thành Nam ngưng cười, khóe miệng giật giật dần đơ cứng, Lạc Vũ… biết rõ cả thời gian Dương Dương ở nhà họ Khúc?
Vậy thì tại sao đến tận bây giờ vẫn không bắt em ấy trở về?
Lạc Vũ dần mất hết kiên nhẫn khi nhìn Khúc Thành Nam dò xét mình một lượt từ trên xuống dưới:
“Không biết thì mở miệng hỏi, đừng có bày ra bộ mặt đần đần đấy.”
Hắn từ từ mở miệng, giọng nói như chỉ đang kể lại một chuyện vừa mới xảy ra:
“Hai đứa từng quen biết nhau lúc còn nhỏ, tôi vẫn nhớ nên mới thuyết phục ba mẹ không làm khó cậu.”
“Anh… vẫn nhớ em?”
Khúc Thành Nam kinh ngạc, mọi chuyện đã xảy ra rất lâu, lâu đến nỗi nhiều lúc hắn còn cảm thấy nó không chân thực, lâu đến nỗi người trong cuộc là Lạc Dương còn chẳng nhớ nổi, vậy mà Lạc Vũ lại nhớ?
“Sao mà tôi không nhớ cho được, cậu là cái thằng nhóc đi lạc vẫn còn ham chơi, gặp em gái tôi trên đường cũng không chịu tha cho nó.”
“Rủ con bé đi chơi đến tận tối mịt, hại cả nhà chúng tôi lo lắng không yên, đi tìm khắp nơi.”
“Kẻ gây chuyện là cậu có thể không nhớ nhưng người thu dọn tàn cuộc là chúng tôi sao có thể quên?”
Kí ức ngày đứa em gái thân yêu đột nhiên biến mất chân thực đến mức có những lúc nhớ lại Lạc Vũ còn muốn đ.ấ.m cho Khúc Thành Nam vài đ.ấ.m cho hả dạ cơ mà.
“Em thật sự xin lỗi.”