Thỏ Tinh Mang Thai - C17
Cập nhật lúc: 2024-12-02 07:40:49
Lượt xem: 8
Chu Cẩn Ngôn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt nghiền ngẫm.
Bên dưới ánh đèn ký túc xá, đôi mắt anh ấy như trở nên sâu thẳm hơn, mặt không biểu cảm.
Ngay cả anh Đại Mạnh người luôn hô to gọi nhỏ cũng im lặng không nói một lời.
Lặng lẽ thu tay lại.
Đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, tôi lén rụt cả người về giường.
Tôi chỉ muốn thân thiết hơn với Chu Cẩn Ngôn thôi mà, sẵn tiện hít chút mùi cỏ hạng sang. Hừ, keo kiệt!
“Quên đi, anh đừng giận, em đùa đó.”
Sau vài giây, Chu Cẩn Ngôn lên tiếng.
“Lên đi.” Anh bước ra khỏi ghế, ngồi trên chiếc ghế khác lớn hơn, dang chân ra.
Tai thỏ run lên, hê hê, tôi nhấc m.ô.n.g chui vào lòng Chu Cẩn Ngôn, phê quá, mùi cỏ xanh bao quanh thỏ rồi. Hê hê~
Èm!
Mặc dù có gì đó chọc hơi cứng nhưng nói chung cũng ê hề, ê hề.
Tôi nhích m.ô.n.g lên chút, phòng lúc không sẽ té xuống, nhưng quên thu đuôi lại làm nó chạm vào Chu Cẩn Ngôn, cơ thể thỏ theo phản xạ dựa hẳn vào ngực anh ấy.
Kệ đi, Chu Cẩn Ngôn cũng chỉ nghĩ đó là đồ chơi hoi.
“Chu Cẩn Ngôn, anh phải chơi nghiêm túc đó? !”
Thực sự, màn hình điện thoại có chút ét, mấy ngón tay của Chu Cẩn Ngôn chiếm 1/3 màn hình rồi.
“Trông anh dễ thua vậy à?”
Chu Cẩn Ngôn nhìn điện thoại rồi nhướn mày nhìn tôi, có vẻ rất rảnh rỗi.
Tôi nịnh nọt: “Anh đỉnh nhất thế giới!”
Chu Cẩn Ngôn cười khúc khích, anh nói rằng dạy tôi chơi game vẫn quan trọng hơn thắng thua.
Bỗng, anh quay lại nói với anh Đại Mạnh, chú cún ngốc nghếch.
“Sao lại cấm tướng này?”
Đại Mạnh đang ngơ ngác chọn tướng khi nghe Chu Cẩn Ngôn nói vậy liền ngẩng đầu, vẻ mặt khờ khạo.
Chu Cẩn Ngôn nhếch miệng 3 phần khinh bỉ, 7 phần chế nhạo.
Đại Mạnh: “Cái này, anh Ngôn, Tô Đồ, hai người dạy nhau chơi game thì có cần ngồi gần vậy không? Có phù hợp với cẩu độc thân không ạ?”
Chu Cẩn Ngôn: “Khá ổn mà, thể hiện tôi và cậu ấy là anh em?!”
Ể?
Còn có chuyện tốt như vậy?
Tôi định dịch ra một chút nhưng lén lút và cẩn thận, không ngờ bị anh Chu Cẩn Ngôn ấn vai xuống, yên tọa tại chỗ, không nhúc nhích được nữa.
Chu Cẩn Ngôn không muốn nói thêm, liền trầm giọng nói:
“Tạo phòng đi, rồi mời tôi.”
“Ồ.”
Chu Cẩn Ngôn hóa thành đệm ghế thơm phức cho tôi dựa. Thỏ sinh hạnh phúc, anh cùng Anh Tú và Đại Mạnh cùng nhau lập tổ đội.
Tôi nhìn màn hình hiển thị, rơi vào một ngàn câu hỏi vì sao.
Đột nhiên, Chu Cẩn Ngôn nói về đời sống sức khỏe, trau dồi kĩ năng: “Nếu muốn còn tay còn chân thì cậu ngồi im trong bụi đi.
Không cần thì bán giày đi.”
“Chết tiệt, sai đường rồi XX, tôi combat cậu còn ngồi à.”
“OK, fine, kin chá nà, ngồi mịa đó đi.”
Tôi ngồi xem, đã học được, chỉ cần ngồi trong bụi gặm cỏ, thích thí mua đôi giày xinh đẹp, rồi lại kiếm một bụi cỏ khác để nhìn kẻ đến người đi.
Trong ký túc xá, khung cảnh hai người ngồi sát nhau, tạo nên một khung cảnh vừa kì lạ vừa hài hước.
Sau khi trận đấu bắt đầu, tôi rất muốn hỏi tiếng này tiếng sao hỏa hay sao thủy.
Sao lại khó hiểu quá.
Chu Cẩn Ngôn vốn là người lạnh lùng.
Nhưng bước vô trận đấu một cái là trở thành đại ca team luôn, bởi vì liên tục giao tranh đường xạ thủ và đấu sĩ, nên anh Đại Mạnh liên tục khen anh ấy.
Ngay cả trong trò chơi, Chu Cẩn Ngôn cũng vẫn có vận đào hoa nha, một em gái giọng điệu quyến rũ nói với anh ấy qua loa.
“Rừng ơi, chồng em thật lợi hại nha~”
“Muốn ghép cặp?”
Chu Cẩn Ngôn hỏi lại rất đại khái, nhưng em gái vẫn nhiệt tình.
Tôi không nhịn được nói: “Cô ấy gọi anh là chồng.”
“Em cũng có thể gọi như vậy.”
Tôi tiếp tục xem anh múa điêu luyện trong game, thì em gái lại chả tập trung vô game nữa, cứ điều khiển nhân vật sáp sáp lại nhân vật của Chu Cẩn Ngôn, trận đấu trở nên hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-tinh-mang-thai/c17.html.]
Sống ở đời mà, phải biết kiên nhẫn và thích nghi, nhưng chắc ngoại trừ hôm nay, tôi mở loa thế giới và...
“Em gái Yao, mau về đi, đừng có như vậy được không? Cô chơi game chỉ để tán trai à?”
“Đừng chơi game nữa, xóa game đi.”
“Không phải việc của anh, tôi cứ thích đi theo anh rừng đấy, anh có giỏi đâu?”
Đại Mạnh chat rất chế nhạc và chọc tức, anh ấy đi theo Yao rồi ăn hết lính lẫn quái của cô ấy như phường du côn.
“Á à, thế anh rừng của cô đang ngồi chơi với người yêu anh ấy đấy, còn là con trai nữa. Em gái Yao có còn muốn yêu đương tự do nữa không?”
Chu Cẩn Ngôn vẫn đang chơi, còn Yao đang suy nghĩ về cuộc đời.
Người yêu xinh đẹp là nam ở đây?
16.
Phát biểu một câu hiệu quả tức thì, người chơi nữ lập tức tắt mic và loa.
Cuối cùng, đội Chu Cẩn Ngôn chiến thắng, anh Đại Mạnh và những người khác thảo luận sôi nổi về trận đấu.
Tôi vẫn còn bối rối.
Dù tôi vẫn nghĩ đây là ý hay, vì bọn tôi sẽ thân thiết hơn nếu chơi cùng nhau nhưng khó quá, mà tôi là thỏ yêu thông minh lanh lợi, tôi không làm được, hay là đãi Chu Cẩn Ngôn bữa sáng vẫn có ích hơn.
Tôi thở dài, tính nhấc m.ô.n.g phủi đích chuẩn bị về giường ngủ.
Chu Cẩn Ngôn bắt đầu mở ván mới, ánh mắt nhìn tôi.
“Còn chơi game không?”
Thỏ lắc đầu, mắt đỏ hoe, buồn ngủ quá đi.
“Chơi game khó quá, em muốn đi ngủ.”
“Ừm, vậy em ngủ đi.”
Chu Cẩn Ngôn trả lời, đứng dậy định quay về giường mình, thì cái đuôi không nghe lời của tôi lại cọ vào chân anh ấy.
Chu Cẩn Ngôn chú ý tới rồi, tôi hoảng sợ nhìn anh ấy, mới thấy ánh mắt anh nhìn về khối hình tròn đang ẩn sau lớp áo, đằng sau m.ô.n.g tôi.
Sau đó, Chu Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn tôi.
Thấy anh ấy định nói gì thêm, tôi che m.ô.n.g nhảy lên, hoảng sợ, tính lấp liếm.
“Anh, anh đừng nghĩ nhiều !”
“Đây là...đây là...”
Mặt tôi đỏ bừng vì sốt ruột, cái này cái kia.
Thứ phản chủ, aaaaaaa.
Bây giờ nhìn mặt Chu Cẩn Ngôn cũng khó khăn quá.
Anh ấy trầm giọng hỏi tôi, ánh mắt đen bình tĩnh.
“Sao em vẫn sài nó?”
Vì nó là hàng thật á.
Tối hôm bữa Chu Cẩn Ngôn cũng hỏi tôi, hình như anh ấy hiểu lầm đuôi của tôi là đồ chơi.
Suy nghĩ hoạt động tối đa và tôi lập tức giải thích.
“Đúng rồi, em vẫn sài.”
Chu Cẩn Ngôn vẫn nhìn tôi, ánh mắt tối lại.
“Em thẳng?”
Tôi ngượng ngùng hỏi vặn lại anh ấy: “Có được không ạ? Em thẳng nhưng em vẫn thích nó?”
Dù sao thỏ không đuôi thì kì lắm ạ.
Nói xong tôi rụt rè nhìn anh ấy một cái, rồi vội vàng quay lại giường, sợ thêm một giây Chu Cẩn Ngôn lại hỏi thêm một thứ.
Chu Cẩn Ngôn là ai chứ, nam thần số một trường, chỉ cần anh biết tôi là thỏ yêu với cái đuôi mập thì nhục nhã lắm.
Hu hu~
Nghe tôi với Chu Cẩn Ngôn nói chuyện nhưng không rõ, nên Đại Mạnh có chút nghi ngời hỏi Chu Cẩn Ngôn: “Anh Ngôn, có vấn đề gì à? Tiểu Đồ nói gì hả?”
“Ủa? Anh Ngôn, sao sắc mặt kì vậy?” Tiêu chảy hả?
Hả?
Chu Cẩn Ngôn mặt làm sao cơ? Tôi muốn nhìn mà tôi không dám.
Một lúc sau, Chu Cẩn Ngôn mới lạnh giọng trả lời.
“Tôi ổn.”
“Ủa? Sao anh không chơi nữa?”
“À, tôi phải làm chút việc.”
Sao nghe nó có vẻ gì đó thế ta, không phải Chu Cẩn Ngôn rảnh nguyên ngày hôm nay à!
Tò mò muốn thò đầu ra xem, nhưng tui hèn, nên tui rụt người lại, sờ chiếc đuôi đáng thương hết lần này đến lần khác bị phát hiện.
Lại bị giận nữa rồi! Haizzz, con người hai chân khó hiểu, game khó hiểu, haizzz!