Thỏ Tinh Mang Thai - C10
Cập nhật lúc: 2024-03-22 08:19:16
Lượt xem: 36
Hôm đó, sau khi Chu Cẩn Ngôn xin lỗi, anh ấy đã đưa tôi thẳng đến lớp, vẻ mặt có chút khiến tôi khó hiểu.
Chu Cẩn Ngôn là nam thần vườn trường được người người yêu thích, tất nhiên nếu đi đường thì tỉ lệ người khác quay lại nhìn là 200%.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy tôi ở bên cạnh, vẻ mặt bọn họ lại thể hiện có chút ngạc nhiên, thậm chí là kinh hãi.
Điều kỳ lạ hơn nữa là lúc Trương Đào nhìn thấy chúng tôi cùng bước vào lớp, cậu ta hoảng sợ đến độ va vào một chiếc ghế.
Âm thanh rất lớn.
Tôi ngơ ngác nhìn qua, bỗng có bàn tay xoa nhẹ đầu tôi.
"Tô Đồ, hôm nay bao giờ em tan học? "
"Sau giờ học em cùng với giáo sư định sẽ đi vườn thực vật, đến trưa mới về ạ."
Tôi ngoan ngoãn trả lời.
Chu Cẩn Ngôn gật đầu, vẻ mặt dịu dàng.
"Tôi có thể thêm sinh viên ngoài ngành vào Vườn thực vật được không?"
"Ồ, được thôi."
"Được, vậy tôi sẽ đi cùng em. "
Từ đó trong tôi bừng nắng hạ, cầu vồng chấm hỏi lóe ngang qua??? Tại sao ní?
Sau khi Chu Cẩn Ngôn xoa đầu tôi thêm lần nữa, anh ấy liền quay người bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-tinh-mang-thai/c10.html.]
Trong đầu tôi đầy dấu chấm hỏi nhưng vì thái độ của anh ấy đối với tôi đã tốt hơn trước, nên tôi sẽ bỏ qua vậy. Thỏ bảo bảo rộng lượng mà.
Tôi cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
Vừa lúc tôi hân hoan xách túi tìm một chỗ trống, thì có một người đứng chắn trước mặt tôi.
Tôi nhìn lên và thấy đó là Trương Đào.
Vẻ mặt của cậu ta lúc này rất đáng sợ, như muốn ăn thịt tôi.
"Tồ Đồ, tuyệt thật đấy. Mày thế mà có thể thuyết phục một người ghét LGBT như Chu Cẩn Ngôn làm bạn với mày."
"Bình thường thấy tao thì mày đều giả vờ ngây thơ, không ngờ lại là kẻ ham thích hư vinh. "
Là vui dữ chưa? Chứ tôi nghĩ Trương Đào chắc là nỗi thất bại của trái đất rồi đó, ai đó nói cho cậu ta biết là cậu ta bị NGU chưa, chớ không lẽ Trương Đào đã bị con gì cắn rồi?
Tôi đã từng chứng kiến con người phát điên sau khi bị chó cắn.
Triệu chứng này thật sự lúc phát bệnh. Ảo tưởng!
Tôi không muốn nói chuyện với cậu ta nên tìm một chỗ ngồi, rồi cúi đầu lấy sách ra.
Trương Đào trông càng tức giận hơn, khuôn mặt cậu ta càng méo mó.
Đang định nói gì đó thì giáo sư bước vào, Trương Đào chỉ có thể tức giận quay về chỗ ngồi.
Thỉnh thoảng cậu ta lại quay ra nhìn tôi, ánh mắt hung dữ như muốn đ.â.m xuyên người tôi.
Tôi đảo mắt nhìn cậu ta không chút sợ sệt. Âm thầm đưa ra quyết định.
Một ngày nào đó tôi phải cắn hoặc đá cậu ta! Để cậu ta ít thì đi khâu 6 mũi, nhiều thì phải bị dại. Hứ!