Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thờ Quỷ Núi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:04:28
Lượt xem: 1,989

Tôi chỉ vào người c.h.ế.t nằm trên ván gỗ, hét toáng lên.

Những người xung quanh nhìn nhau rồi lại nhìn theo hướng tôi chỉ.

Tôi cũng phát hiện ra ông Vương đã đổi lại khuôn mặt ban đầu, mặc dù có chút kỳ lạ và đáng sợ, nhưng không còn nụ cười nào cả. Mọi chuyện vừa xảy ra như thể là ảo giác của một mình tôi vậy.

Người thân trong gia đình như Vương Đại và Vương Nhị nghe thấy tôi nói thế thì lập tức tái mặt.

Nhưng họ cũng không nói gì, mà chỉ bảo chúng tôi qua kia ngồi và mời người tiếp theo lên thắp nhang.

Bên ngoài sân, người đưa tang đến, đây là tục lệ trong làng. 

Năm sáu người đeo mặt nạ, mặc đồ trắng, đi vòng quanh sân, bắt đầu đánh chiêng, trống, thổi kèn Xô-na.

Những người xung quanh sân đều đứng dậy, đi theo năm, sáu người đó, vừa đi vừa khóc lóc thương tiếc.

Sắc trời càng lúc càng tối, sắp rồi nhưng trời vẫn chưa tối hẳn.

Tôi bị bao bọc bởi đám đông, bao quanh bởi âm thanh của nhạc cụ cùng tiếng tang tóc, tôi không biết trong miệng họ đang lẩm nhẩm thứ gì, hoàn toàn không thể nghe ra được ý nghĩa, chỉ cảm thấy giai điệu đó thật thê lương và thần bí.

Mặc dù tôi đang ở giữa đám đông nhưng cảm giác sợ hãi càng ngày càng mạnh mẽ, xâm chiếm toàn bộ trái tim tôi.

Men theo đám đông đi đến trước cửa sân, hình như tôi nhìn thấy một bóng người đang đứng thẳng tắp trong căn phòng tối.

Sau một hồi bị dòng người ép tới ép lui, khi tôi quay đầu nhìn lại đã không còn thấy nữa.

Đúng lúc tôi cảm thấy mình như sắp nghẹt thở đến nơi thì tiếng nhạc đột ngột dừng lại.

Người trong bếp bưng bát đĩa ra. Một tô lớn gồm dưa chua, thịt và rau được đặt trên bàn.

Tôi nhìn thấy bà nội ở bên trong cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào, liền chạy về phía bà.

Bà ấy đặt bát thịt ba chỉ chiên trước mặt tôi, lau tay vào người rồi mới xoa xoa đầu tôi.

"Bà vẫn còn việc phải làm, con ăn nhiều chút, ăn nhiều thì mới cao lên được."

Nói xong bà lại đi vào bếp.

Dân làng bận rộn cả một ngày, thấy đồ ăn được dọn ra, đương nhiên là ai nấy cũng vội ăn, tôi vừa mới ăn xong hai miếng thịt, đồ ăn trên bàn đã bị gắp sạch sẽ.

Trời đã khuya, mọi người lần lượt nói vài lời an ủi với gia đình chủ nhà, rồi lần lượt rời khỏi nhà họ Vương.

Bà vẫn chưa ra nên tôi ngồi ở ghế chờ.

Nhìn sân càng ngày càng vắng, thật lòng mà nói thì tôi có chút sợ hãi, không muốn ở lại đây, muốn ra góc cửa đợi bà.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Khi tôi vừa đứng dậy, ai đó đã tóm lấy tôi.

"Aaaaa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-quy-nui/chuong-2.html.]

Tôi hét lên chói tai, quay phắt người lại, nhận ra người đang kéo mình chính là vợ của Vương Nhị.

Có lẽ vì đang mặc đồ tang nên sắc mặt của dì ấy rất nhợt nhạt, một tay kéo tay tôi, một tay cầm tô thịt heo.

Tô thịt đó màu đỏ hồng, hình như là thịt sống, nhưng lại tràn ngập một mùi thơm lạ, tôi không khỏi hít một hơi thật sâu.

Vợ Vương Nhị nhét tô thịt heo vào tay tôi, tôi vội đẩy ra.

“Cảm ơn ạ, con, con không lấy đâu, con không lấy đồ của người khác.”

Cô con dâu thứ hai nhà họ Vương lại càng cố nhét tô thịt hơn.

"Mau cầm lấy đi. Thúy Thúy và ông Vương có mối duyên với nhau, hai người sinh cùng tháng cùng ngày đó."

Chuyện là thế này, hàng năm vào ngày sinh nhật của tôi, nhà họ Vương đều sẽ tổ chức hoành tráng, một là tổ chức sinh nhật cho ông Vương, thứ hai, tôi cũng theo đó có thể nhận được một ít bánh kẹo.

Tôi vẫn không nhúc nhích, cô con dâu thứ hai tiếp tục.

"Mau lên, cầm lấy đi, bà nội con bận rộn cả ngày cũng chưa ăn chút thịt nào. Đây là “trả giỏ” của nhà họ Vương cho bà nội con mà."

“Trả giỏ” là cách nói ở quê tôi, có nghĩa là khi có người đến giúp đỡ chủ nhà, thì khi ra về, chủ nhà sẽ có đồ đáp lễ.

Nghe dì ấy nhắc về bà, tôi không khỏi d.a.o động cảm xúc, mấy món trên bàn tiệc ban nãy bà chưa ăn gì, nếu bà ăn được tô thịt thơm như thế thì tốt nhỉ.

Thấy tôi lưỡng lự, vợ của Vương Nhị nhét tô thịt vào tay tôi rồi quay bước vào sảnh.

Dì ấy vừa rời đi, bà nội cũng bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy tôi liền chạy tới ôm tôi.

Nhìn thấy tô thịt heo trên tay tôi, bà hỏi:

"Đây không phải tô thịt được bày trên bàn thờ sao? Tại sao lại ở trong tay con vậy?"

Nghe nói đó là thịt cúng cho người chết, tôi có chút do dự nhưng tôi đã nói sự thật.

“Đây là đồ dì hai Vương đưa con, nói là phần “trả giỏ” của bà nội.”

Ở trong làng, những phụ nữ có chồng còn trẻ đều được gọi là dì, nghe tôi trả lời như vậy thì bà nội biết là đồ của chủ nhà đưa cho rồi.

Ngửi thấy mùi thịt heo thơm như vậy, bà nội cũng động lòng, cả thôn ai cũng nghèo như vậy, lấy đâu ra nhiều thứ phải kiêng kị như thế chứ.

Người c.h.ế.t cũng không biết ăn đồ, nhà người ta có đám tang thì đồ ăn cúng lên rồi vài ngày sau chủ nhà cũng phải lấy xuống chia nhau ăn thôi mà.

Bà nội nắm tay tôi, tôi ôm tô thịt heo trên tay rồi cùng nhau đi về nhà.

3.

Khi về, tôi thấy ông nội đang ngồi trên ghế đá trước cửa, mỗi khi trời lạnh và mưa, chân ông sẽ đau nhức, lúc đó ông lại lấy lá ngải nấu chín xoa vào.

Ông xắn quần lên, phần bắp chân dưới đầu gối biến thành màu trắng xanh lạnh lẽo, trong đêm tối trông có chút đáng sợ.

 

Loading...