Thỏ Ngọc Báo Thù - 7
Cập nhật lúc: 2024-03-17 11:25:40
Lượt xem: 4,895
Ta vốn là một con thỏ tinh trên núi Ngô Đồng. Các tỷ muội nói cho ta biết, chỉ cần tu hành năm trăm năm là có thể biến thành hình người, vượt qua ba lần lôi kiếp là có thể đắc đạo thành tinh.
Nguyện vọng lớn nhất của hầu hết yêu quái đều là trở thành thần tiên thanh nhã thoát tục, ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng vì ta đã yếu ớt từ nhỏ, ở lần độ kiếp thứ ba, bởi vì căn cơ không ổn nên khi bị thiên lôi đánh trúng, không những không độ kiếp thất bại, mà còn bị thương nặng.
Ta ngã xuống khỏi vách núi, trực tiếp rơi vào trong lòng tiểu thư.
Có lẽ đấy chính là duyên phận.
Đó là một chiều hoàng hôn, xe ngựa của tiểu thư đi ngang qua đường núi, nàng nhìn thấy hoa dại rất đẹp ven đường, muốn hái mấy nhánh hoa về nhà.
Ngay lúc ấy, ta giáng từ trên trời xuống.
"Bé thỏ à, em là món quà mà sơn thần tặng cho ta ư?"
Ta cúi đầu nhìn bản thân thương tích đầy mình, bộ lông xinh đẹp mà ta vẫn thường kiêu ngạo cũng bị đốt trụi.
Ta chưa bao giờ xấu xí như thế.
Lão quản gia bên cạnh mỉm cười, xách ta ra khỏi vòng tay tiểu thư:
"Tiểu thư, sơn thần đại nhân chưa bao giờ tặng một thứ xấu xí như vậy cả."
"Rừng núi hoang vắng, nhỡ đâu thứ này có rận trên người thì biết làm sao?"
Lão quản gia muốn vứt bỏ ta, nhưng tiểu thư không chịu, nàng che chở ta trong lòng:
"Ngươi xem, đôi mắt nó xinh đẹp biết bao, cứ nuôi là sẽ đẹp lên thôi, ta không sợ."
Nói thật, ta cũng không muốn bị ném trở lại, ta sẽ bị thú hoang trong núi ăn thịt mất.
Hôm đó, ta ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng tiểu thư, cùng nàng quay về nhà họ Tô, dọc đường đi nghe nàng và lão quản gia nói những chuyện vụn vặt.
Lúc nàng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, vô cùng dịu dàng.
Đến đêm, trời đổ mưa to, đoàn người nhà họ Tô nghỉ lại tại một quán trọ ở ngoại ô.
Có lẽ là vì vừa trải qua lôi kiếp, ta dùng hai tai che mắt mình lại, trốn trong ổ rơm mà tiểu thư chuẩn bị tạm cho ta, run lẩy bẩy.
Nửa đêm, tiểu thư đột nhiên đến đây. Nàng lén quản gia ôm ta vào trong chăn.
"Ta biết em sợ sấm, em đừng phát ra tiếng nhé, ta sẽ bảo vệ em."
Yêu quái sống mấy trăm năm như chúng ta, sao lại cần con người bảo vệ?
Nhưng trước dáng vẻ nghiêm túc của nàng, đột nhiên ta lại nảy sinh một chút cảm động.
Tối hôm đó, nàng dùng chăn làm thành một cái ổ cho ta, nằm bên cạnh ta, trò chuyện cả đêm:
"Để ta đặt cho em một cái tên, em cứ kêu chít chít, ta gọi em là Chi Chi nhé."
"Lông của em thật trắng thật mềm, chờ em mọc lại lông rồi, nhất định sẽ là một bé thỏ rất xinh đẹp, có đúng không?"
"Em thích cà rốt hay là rau xanh? Ngày mai ta bảo quản gia chuẩn bị cho em một củ cà rốt nhé, được không?"
Dường như nàng rất thích cười.
Khi nàng cười, ngay cả tiếng sấm ngoài cửa cũng trở nên dịu dàng hơn.
Ta ở lại nhà họ Tô suốt một tháng mới khôi phục lại nguyên khí.
Ngay khi ta tính lén quay về núi tu luyện, lại bị Lão Trư, đối thủ một mất một còn của ta, phát hiện ra tung tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-ngoc-bao-thu/7.html.]
Lúc ở trong núi, vì nhất thời dại dột, ta đã từng dẫn lửa đốt rụi hang động của người ta.
Lão hận ta cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Nay ta có thương tích trong người, tất nhiên là lão sẽ không bỏ qua cho ta.
Ta đánh nhau với lão đến tối tăm trời đất, cuối cùng vẫn là ta giở mánh mới có thể ve sầu thoát x//ác, chạy trốn trong gang tấc.
Nhưng pháp lực của ta không đủ để chống đỡ đến khi quay lại ổ của mình.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể co chân chạy về phía nhà họ Tô.
Nào ngờ vừa nhảy vào cửa đã chui ngay vào trong vòng ôm của tiểu thư.
Nàng xách tai ta lên, khóc đến đỏ mắt:
"Chi Chi, em chạy đi đâu thế? Ta sốt ruột lắm đấy."
"Sao cả người em lại toàn vết thương thế này, có phải đã bị c//hó dữ tha đi hay không?"
Lão quản gia đưa tay vỗ đầu ta:
"Nhóc con không có lương tâm này chắc chắn là ăn uống no đủ rồi nên định lén trốn ra ngoài, kết quả lại gặp được thiên địch."
Tiểu thư ôm chặt lấy ta, nhỏ giọng khóc nức nở, liên tục vừa nói vừa nấc:
"Không phải đâu, Chi Chi sẽ không lén trốn ta mà đi đâu."
"Chi Chi của chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh ta, có đúng không?"
Nàng dịu dàng cười với ta, ánh mắt nhìn về phía ta lấp lánh sáng ngời như ánh sáo, bên trong lộ ra niềm tin kiên định:
"Chi Chi, ta đi dạy dỗ con c//hó hư đã bắt nạt em ngay đây!"
Nàng ôm ta hồng hộc lao ra cửa, lập tức đi tìm con c//hó lớn sát vách để lý luận.
Ta co rúc trong lòng tiểu thư, muốn nói cho nàng biết, ngàn sai vạn sai, không phải lỗi của con c//hó kia, nhưng pháp lực của ta cạn kiệt, không thể biến thành hình người được.
Con c//hó lớn sát vách vô duyên vô cớ bị tiểu thư gọi ra mắng một hồi, từ đó về sau lúc nhìn thấy ta đều nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu thư giúp ta xử lý hết vết thương, ôm ta ngồi dưới mái hiên ngắm trăng. Nàng dùng ngón tay chọc vào đầu ta, một mình thì thầm với ta:
"Sau này đừng chạy nữa, được không?"
"Chi Chi, sau này hãy ở cạnh ta nhé, nữ tử như ta cả đời bị nhốt trong nhà cao cửa rộng, không có được tự do, nhưng may mà ta có em bên cạnh, cũng coi như được chút an ủi."
Nàng kéo tai ta, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu ta, giọng nói mềm mại như mây trên trời:
"Tuy rằng không biết kẻ bắt nạt em có phải là con c//hó lớn cách vách không , nhưng mấy lần em ra ngoài, con c//hó lớn đó đều sủa lên ba tiếng, hôm nay coi như bản tiểu thư giúp em trả mối thù ngày xưa."
Các ngươi không hiểu, thật ra yêu quái chúng ta cũng có tình cảm.
Chúng ta rất dễ khuất phục trước sự dịu dàng của thế gian này.
Một mình tu luyện mấy trăm năm trong núi, mặc dù chúng ta đã ngắm nhìn ngày xuân gió hè, lá thu tuyết đông, để đắc đạo thành tiên, chúng ta cũng đã đi khắp sông nam núi bắc, băng qua những dãy núi từ tây sang đông.
Nhưng chúng ta vẫn rất cô đơn.
Cho dù ta đã trải qua bốn mùa xuân thu, biển mênh mông, núi bạt ngàn trên thế gian này, nhưng những thứ đó đều không sánh bằng nụ cười của nàng dành cho ta.
Còn tiểu thư của ta, nàng là điều đẹp đẽ nhất trên nhân gian, còn hơn cả trăng thanh gió mát.
Người như vậy, không nên rơi vào kết cục phải phơi th//ây ngoài bãi tha ma.