Thỏ Con Bị Đọc Tâm - Chương 6: Chú “báo” con
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:53:17
Lượt xem: 122
Nhìn thấy hành động ngốc nghếch của thằng nhỏ nhà mình, Hà Vy chán nản lắc đầu rồi thả hai người kia ra. Bà xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi.”
“Nào, Minh có muốn ra ngoài chơi cùng mẹ không?” - Bà mỉm cười, xong nhớ lại gì đó, ồ lên: “Quên mất, đứa nhỏ nào đó hình như mất tiêu rồi~”
Ngay lập tức, Chu Kỳ Minh bật dậy vươn hai tay lên, trên mặt hiện rõ vẻ luống cuống: “Con vẫn ở đây mà!”
Bà có thể nghe rất rõ tiếng của cậu nhưng lại giả điếc, quay vòng vòng để tìm kiếm, giọng điệu mang theo sự trêu chọc: “Ở đâu rồi vậy ta ơi?”
“Hu hu mẹ ơi, Minh ở ngay đây mà!”
Cậu vùng vằng nhảy tưng tưng để ngang với tầm nhìn của bà, nhưng biết sao đây, sao có thể đánh thức một người giả mù giả điếc cơ chứ. Bà dùng tay che ánh sáng như ráng tìm cậu.
Cậu không nhịn được liền chạy tới ôm đùi của bà, nức nở: “Mẹ ơi, Minh ở đây! Hu hu.”
Hà Vy cười cười, bế Kỳ Minh lên rồi búng nhẹ lên trán của cậu: “Oa, thì ra bé Minh của mẹ ở đây, làm mẹ tìm quá trời.”
“Mẹ ức h/iếp Minh!” - Cậu bĩu môi tố cáo hành động vừa rồi của bà.
Bà vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt, dỗ dành: “Mẹ giỡn mẹ giỡn, đừng khóc nữa.”
Chu Lạc An cảm thấy không phục, nhích gần tới chỗ của ông Thắng rồi nói nhỏ vào tai ông: “Vậy mà mắng hai cha con mình, trong khi mẹ có khác gì đâu.”
Ông gật đầu: “Thật, chẳng thể hiểu mẹ của con.”
Bà Vy quay sang nhìn hai người với ánh mắt sắc bén: “Nói xấu gì tôi đấy hả?”
“Dạ không có gì!” - Anh thuận miệng trả lời như mọi lần, sát khí toả ra từ bà còn áp lực hơn cả một Đại Tướng như ba nữa.
…
Sau khi khoác lên mình những bộ đồ đẹp mắt, Hà Vy dẫn Chu Kỳ Minh đến một quán nước rất trang trọng. Nó to lớn và có nhiều không gian cùng cách trang trí riêng biệt, nơi sang trọng, chốn mát mẻ.
Bà trực tiếp đi thẳng tới sân vườn bên ngoài, có một nhóm người ngồi uống nước dưới mái vòm vẫy tay. Bà vui vẻ chào lại họ: “Mấy bà tới đông đủ hết rồi à?”
“Còn chờ mỗi mình vị anh hùng quý báu của chúng ta thôi đó~”
“Bà cứ ghẹo!” - Hà Vy đáp.
Bà dắt cậu đến gần rồi giới thiệu: “Thằng con út nhà tôi đấy, con chào các cô đi nào.”
“Con chào các cô ạ, con tên Kỳ Minh và là một con thỏ!” - Kỳ Minh gật gật đầu, rồi khoanh tay cúi người.
Trông thấy hành động lịch sự này của cậu, các bà đều “Ồ” lên một tiếng thật to: “Con trai giỏi quá!”
“Đứa nhỏ này đáng yêu quá!”
Cậu vẫn chưa quen với những lời khen như thế kia nên cảm thấy có chút ngượng ngùng, đôi tai nhỏ cụp xuống, khuôn mặt thì đỏ bừng lên như trái cà chua. Không những thế, cái nhúm lông đuôi bé xíu cũng lắc lư liên tục.
【Các cô trông đẹp ghê!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-con-bi-doc-tam/chuong-6-chu-bao-con.html.]
Bỗng nhiên bầu không khí tĩnh lặng đến lạ, đám người hoàn toàn ngơ ra. Họ nhìn cậu với ánh mắt kì quặc, trong đầu nhảy lên hàng ngàn câu hỏi khác nhau.
Cậu hoảng sợ chạy ra sau lưng Hà Vy để trốn, thân hình của cậu không quá lớn nên khi núp đằng sau một người trưởng thành thì hoàn toàn mất tiêu. Hà Vy trông thấy hành động của mấy bà bạn thân của mình liền hiểu ra được vấn đề, bà dò xét: “Đừng nói là các cậu cũng…”
Bà liên tục ngoắt đầu ra sau chỉ về hướng con trai của mình như ra hiệu, đám người cũng biết được bà đang nói đến việc gì nên gật đầu: “Có lẽ là vậy rồi, khó hiểu ghê.”
“Kỳ Mi— à không, nó đã biết mình bị ‘ấy’ chưa?” - Một người phụ nữ thuộc giống cọp lên tiếng.
Bà thở dài rồi lắc đầu: “Chưa.”
Hà Vy ôm cậu đặt lên ghế ngồi, gọi cho cậu ly nước cam rồi trò chuyện cùng bạn bè lâu năm. Kỳ Minh rất ngoan ngoãn, hai tay ôm ly nước, hai chân đung đưa dưới bàn kết hợp với vẻ đẹp trời ban cứ như búp bê sứ biết di chuyển vậy.
Nói thì nói chứ lâu lâu vài người cũng quay sang, nhìn trộm cậu vài cái. Có người còn cảm thán trong lòng, vừa xinh vừa ngoan, ai mà chẳng mến.
Chu Kỳ Minh buồn chán không biết làm gì, định nhảy xuống dạo vài vòng chơi thì Meo nhà ta lại hiện lên và phá vỡ nỗi buồn của cậu: “Chủ nhân ơi, tôi vừa hóng được chuyện này hay lắm nè!”
Lúc này, trên khuôn mặt của cậu chỉ còn sự hớn hở, ánh mắt sáng ngời ngợi.
【Kể cho Minh nghe đi!】
Nó lượn một vòng quanh cậu rồi tiến lại gần: “Cậu có nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc màu nâu kia không? Cô ấy thuộc giống loài hươu đó!”
【Ý cậu là cô Mai?】
Nghe được câu hỏi của cậu, mọi người đều vờ như đang làm chuyện riêng, nhưng thực chất lại ráng vểnh tai lên để có thể nghe rõ hơn.
Nó nói tiếp: “Ở nhà cô ấy có một bức tranh siêu đẹp có giá mấy trăm nghìn đô, cổ phải đấu giá với nhiều người lắm mới có thể sở hữu được. Nhưng chỉ vài phút nữa thôi, người chồng của cổ sẽ vô tình làm rớt bể nó.”
【Bức tranh giá tận mấy trăm nghìn đô á? Thậm chí còn sắp bị chồng làm vỡ nữa!?】
hongduala9
【Oa, tin này chấn động lắm nha~】
【Hổng được đùa đâu, cổ mà biết là gia đình tan nát luôn đó!】
Thế nhưng, trong lúc cậu và nó không để ý, sắc mặt của cô đã tối sầm lại, đôi mắt như đang phừng cháy lên ngọn lửa của sự tức giận. Hai cái sừng của cô cũng to lên, cả người nổi đầy gân xanh và xung quanh cô cũng trở nên nóng bức như cái nắng mùa hạ.
“Chồng với chả cái!” - Cô quát to.
Những người ngồi đó đều nghe rõ thực hư câu chuyện, muốn can ngăn cô lại nhưng bất thành. Nếu bây giờ họ hành động thì việc đọc được suy nghĩ của cậu sẽ bị bại lộ, hoàn toàn không thể biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên bức tranh giá nghìn đô ơi, hãy cố lên!
Kỳ Minh không hề hay biết đến sự thay đổi kề bên cạnh mình, lòng vẫn đang u oa lắng nghe, bỗng dưng tiếng lòng lại lớn một cách quái lạ.
【Chú Tiến hư ghê, mình sai mà còn định đổ lỗi cho con trai nữa.】
Văn Mai không nhịn được nữa, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho chồng mình thì chuông lại reo lên. Cô nhìn cái tên hiện trên đó, một chữ “Chồng” siêu to lớn.
Mọi người: Dưa này được lắm à nha! Kỳ Minh giỏi lắm! Đúng là bé ngoan.
Hà Vy: “…” Bé con báo tới bạn thân của tui luôn rồi.