Thỏ Con Bị Đọc Tâm - Chương 12: Chuẩn bị đi tiệc
Cập nhật lúc: 2024-09-01 17:39:37
Lượt xem: 41
Hà Vy cảm thấy ngại với đứa con nhỏ không biết gì này của mình nên chỉ cười ngượng một cái, rồi nhanh chóng chào tạm biệt Lư Chí Kiên: “Đã làm phiền con nhiều rồi, lần sau đến đây chơi dì sẽ cảm ơn cháu nhé.”
“Vâng ạ!” - Anh vui vẻ gật đầu rồi vẫy tay chào hai mẹ con bà, xong liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút về công viên để chơi cùng đám “nít ranh” kia.
Chu Kỳ Minh nhìn nhìn rồi cũng thôi, xoay mặt núp vào trong lòng người mẹ thân yêu. Đáng tiếc bà không hiền nữa, trực tiếp búng nhẹ lên trán của cậu một cái kèm theo đó là giọng điệu trách mắng: “Mới cho con đi chơi một chút đã phá phách bị người khác mắng vốn rồi, hư quá đi.”
Cậu không chịu thua, cơn lửa trong người bùng lên: “Minh hông có qậy nha, mẹ chỉ bít đổ hừa ngừ cha hoi!” (Minh không có quậy nha, mẹ chỉ biết đổ thừa người ta thôi!)
Bà định cãi lại nhưng cũng bỏ qua, tự an ủi mình rằng cậu vẫn còn nhỏ nên nghĩ gì nói đó thôi.
Sau đó, hai mẹ con cùng vào nhà, nghĩ bụng sẽ dọn cơm ra rồi cùng ăn với nhau. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên, Hà Vy hấp tấp đi ra nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia dịu dàng nhắc nhở bà: “Mình đã sửa soạn trang điểm xong chưa? Tôi chuẩn bị lên xe qua rước bà đi tiệc đây.”
Câu nói ấy đã vô tình lọt vào đôi tai nhỏ nhắn của Kỳ Minh, với đứa trẻ non nớt như vậy thì điều gì cũng tò mò và hiếu kỳ. Cậu phấn khích chạy đến bên cạnh bà để được nghe rõ hơn, nhưng không biết sao lại nghe được câu trả lời đầy dấu chấm hỏi từ mẹ mình.
“Tiệc gì cơ? Mình có nhầm lẫn gì không đấy?”
Chu Quyết Thắng lấy làm lạ: “Trưa nay mình phải đi ăn tiệc mừng thọ cụ già họ Hoài, mình không nhớ sao? Giờ vẫn còn sớm, bà mau đi thay đồ cho thằng Mình và mình đi rồi bốn cha con sẽ về liền.”
Hà Vy thở dài: “Tôi không nhớ thật, được rồi mình mau về nhà đi.”
Nói xong bà liền cúp máy, quay sang nhìn cậu với ánh mắt sắc bén và không nói không rằng túm cả người cậu chạy thẳng lên tầng. Bánh kẹo rơi vải trên dọc đường.
“!!!” Đồ ăn ngọt ngọt của Minh!
Cậu nhóc chưa kịp phản ứng đã bị lôi về phòng, khoác lên mình một bộ đồ màu trắng đáng yêu. Bởi vì trời đã về thu, thời tiết se lạnh nên cậu đã mặc một bộ được làm bằng lông cừu ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tho-con-bi-doc-tam/chuong-12-chuan-bi-di-tiec.html.]
Chu Kỳ Minh nhìn vào gương và tự cảm thán với độ đáng yêu của mình, khuôn mặt trở nên rạng rỡ rồi cười khúc khích. Hà Vy thấy vậy cũng yên tâm để cậu ở đó rồi quay về phòng sửa soạn.
Bóng lưng của bà vừa khuất khỏi tầm mắt, bé con liền hớn hở nhảy lên giường lôi vài món đồ chơi nhỏ của mình ra. Nhưng thứ cậu nhắm tới không phải là chúng, mà là một vài đồ trang sức bị lẫn ở bên trong. Cậu với tay lục lọi một hồi trong đám bầy hầy ấy thì mới lấy ra được chiếc kẹp hình thỏ con, cậu vui vẻ cài lên mái tóc.
Hệ thống nhiều chuyện lén lút hiện ra nhảy lên người Kỳ Minh: “Chủ nhân cho tôi theo với! Tiệc do nhà giàu tổ chức thì chắc chắn đồ ăn ngon lắm, tôi muốn thử ăn món của con người một lần.”
hongduala9
Nó vừa nói vừa chảy nước dãi ròng ròng, cậu cảm thấy dơ nên đã quăng nó xuống giường rồi nói: “Mi nhàm hao heo Minh đựt?” (Mi làm sao theo Minh được?)
Meo đứng thẳng người lên như con người rồi đắc ý bảo: “Chủ nhân xem tôi như thú cưng rồi dắt vào là được! Còn về phần ba mẹ của cậu thì cứ nói là mèo lụm đi.”
Cậu nhìn chằm chằm nó, đôi lông mày hơi nhíu rồi lại giãn ra, gật gù hiểu ý: “Ý nhà mi là dống anh chai nhụm xao?” (Ý nhà mi là giống anh trai lụm sao?)
Meo chán nản: “Chủ nhân hiểu theo kiểu đó cũng được.”
Chu Kỳ Minh nằm trên giường để đợi Hà Vy, nhưng mãi chẳng thấy bà gõ cửa kêu đi nên cậu lơ mơ, đôi mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giác ngủ. Bỗng nhiên cánh cửa bị một lực đá, nó mở tung ra và thủ phạm không ai khác chính là người anh tư ngỗ nghịch của cậu.
Cậu hoảng hồn bật dậy, trợn tròn mắt nhìn anh rồi bĩu môi: “Anh tư hư hư.”
“Hư ngoan gì thì cũng là anh trai của em cả thôi, lì lợm là anh bỏ em ở nhà một mình luôn!” - Anh đe doạ cậu với khuôn mặt cực kì gian xảo, điều đó khiến cậu cảm thấy không thoải mái nên hai mắt rưng rưng, mặt trở nên mếu máo.
【Anh tư ức h.i.ế.p Minh!】
Chu Linh Quang nổi giận, tiến tới ôm lấy đứa trẻ nhỏ hư đốn vừa đi xuống tầng vừa mắng: “Biết nói rồi thì cái gì cũng dám thốt ra!”