Thiên Vị - 4
Cập nhật lúc: 2024-03-16 23:07:00
Lượt xem: 3,958
"Sao lại không có nhiều tiền, phí sinh hoạt một tháng của nó là tận hai nghìn năm trăm tệ cơ mà, một cái vé tàu cao tốc thì có vài trăm tệ thôi chứ mấy!"
"Không, phí sinh hoạt một tháng của Niệm Niệm không nhiều như vậy."
"Em có phải già rồi nên hồ đồ không? Phí sinh hoạt hàng tháng của Niệm Niệm và Tâm Tâm rõ ràng đều là hai nghìn năm trăm mà!"
"Không, của Niệm Niệm chỉ có năm trăm thôi."
Ừ.
Phí sinh hoạt một tháng của tôi chỉ có năm trăm.
Kiếp trước và kiếp này đều giống nhau.
Điều khác biệt là, kiếp trước tôi bị mẹ ép.
Còn kiếp này, tôi chủ động yêu cầu mẹ làm như thế.
Từ trước khi khai giảng tháng chín, tôi đưa ba vạn tệ kia cho mẹ, còn nói với mẹ là: "Chị có sức khỏe không tốt, thường chắc chắn phải tiêu nhiều tiền hơn con, con chỉ cần một tháng năm trăm tệ là được, mẹ để số còn lại cho chị đi."
Lúc ấy mẹ ngạc nhiên lắm, nhưng rất thoải mái nhận lấy, còn liên tục khen tôi ngoan.
Dù sao, bà ấy không cần suy nghĩ xem nên lấy tư cách gì để trách móc sỉ nhục tôi rồi đưa nhiều tiền hơn cho chị.
Vé tàu cao tốc về nhà là năm trăm đồng.
Tôi tiết kiệm cả một học kỳ với đủ để mua một vé.
Nhưng chung quy chỉ có một mình tôi về nhà.
Về nhà của chị.
Nơi này không phải nhà của tôi.
Mẹ cúi đầu không dám nhìn tôi.
Ba thì mím chặt môi.
Mặc dù ông ấy biết mình không đúng, nhưng làm gì có chuyện ông ấy nói lời xin lỗi tôi chứ.
Ở cái nhà này.
Chỉ có người ngoài mới cần lời xin lỗi.
Tôi nhìn ba mỉm cười.
"Con xin lỗi ba, lần sau nếu xuất hiện tình huống như vậy, con sẽ đưa tất cả tiền mình có cho chị mua vé."
Dù sao tôi có về hay không cũng chẳng ai quan tâm.
Lúc tôi quay người về phòng, mẹ đứng phía sau nói lời trách móc:
"Niệm Niệm, nếu con nói cho mẹ biết tình hình của Tâm Tâm từ trước thì đã không bị ba con hiểu lầm như vậy, con cũng không bị đánh. Con nói xem con đã làm gì?"
"Đây đều là con tự rước lấy."
"Con không thể trách ba con, càng không thể trách chị con và mẹ được."
Tôi khựng lại.
Cổ họng thấy đắng chát.
Quả nhiên tất cả như tôi dự liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-vi/4.html.]
Nhưng cũng may là tôi đã chuẩn bị sẵn.
Tôi quay lại, rồi mở điện thoại, bật file ghi âm của mấy ngày trước.
Giọng tôi vang lên to rõ truyền vào trong tai ba mẹ.
"Ba mẹ, chị vì không có tiền mua vé tàu nên mới không về, chứ không phải ở lại trường làm dự án, giờ vé tàu cao tốc khá khó mua, ba mẹ mua cho chị một vé để chị về đây trước đã, không thì hết sạch vé tàu về nhà thì phiền to."
Tiếp theo là lời châm chọc cười cợt ba mẹ dành cho tôi.
Mẹ nói: "Mẹ bảo cái con nhỏ này, con làm sao thế, cứ không thích nhìn chị con tài giỏi à, con đang ghen với chị con được giữ lại trường làm dự án chứ gì."
Ba nói: "Tâm Tâm vừa mới gửi ảnh chụp con bé mua được vé tàu cao tốc cho ba rồi, con đừng có phá bĩnh, có thời gian thì đọc sách nhiều vào, nghĩ lại xem tại sao mình không được thầy hướng dẫn lựa chọn đi."
Sau đó là ba mẹ luân phiên tâng chị lên trời.
Mà tôi dù có muốn lên tiếng thì cũng liên tục bị bọn họ cắt ngang, hơn nữa bọn họ còn ác ý phỏng đoán tôi rắp tâm ác độc.
File ghi âm kết thúc.
Ba mẹ mặt mày tái nhợt, bờ môi rung rung.
Bọn họ không nói gì nữa.
Cũng không cách nào quy kết vấn đề của chị lần này lên tôi.
Tôi xoay người trở về phòng.
Rồi co người dưới lớp chăn.
Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng va ly chuyển động.
Ba mẹ nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài.
Chờ hôm sau tôi thức dậy, thấy tờ giấy nhắn mẹ để trên bàn ăn cơm.
Mẹ nói: "Niệm Niệm, ba mẹ có chuyện cần phải xa nhà một chuyến, tự chăm sóc bản thân vài ngày nhé."
Tôi đọc giấy nhắn, rồi tiện tay mở chiếc tủ lạnh rỗng tuếch ra, dạ dày lạnh buốt.
Xem ra cuộc sống mấy ngày tới của tôi sẽ không tốt chút nào.
Tôi biết ba mẹ đi tìm chị.
Vé từ trường về nhà không mua được, có lẽ vé từ nhà tới trường mua rất dễ.
Hừng đông, bọn họ bưng bánh ngọt xuất hiện ở trường, tặng cho chị một niềm vui bất ngờ.
Chị chia sẻ mọi thứ lên trên vòng bạn bè.
Chị nói: "Dù không phải sinh nhật, nhưng không ảnh hưởng người một nhà chúng tôi cùng tụm lại ăn bánh ngọt! Chúc mừng năm mới!"
Bánh ngọt dâu tây.
Là thứ chị thích nhất.
Cũng là loại bánh tôi thích nhất.
Có điều năm nay tôi không được ăn ké rồi.
Nhưng không sao.
Mai sau tôi sẽ tự mua cho mình.