Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Sơn Sương Tuyết Phụ - Chương 21 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-02-24 16:24:28
Lượt xem: 65

Bất Thế cảm thấy suy nghĩ của mình và lão hòa thượng hình như không cùng đường.

 

Bèn cố gắng dùng lý lẽ thuyết phục.

 

Ai ngờ lão hòa thượng lười nghe.

 

Thật sự bỏ hắn lại trấn Nhạn Môn, một mình đi về phía Tây.

 

Trước khi đi, lão hòa thượng dốc hết đồng tiền lẻ trên người, cùng một cái áo bông rách nát, đưa hết cho hắn.

 

Sau đó xoa đầu hắn dặn dò:

 

"Có thể bói vận, bói thế, bói cát hung (tốt xấu) .”

 

"Chỉ duy nhất một điều, đừng bao giờ bói mệnh cho người khác."

 

Bất Thế Hòa Thượng không hiểu.

 

Bói mệnh thì sao chứ?

 

Bói mệnh không tốt à?

Hồng Trần Vô Định

 

Biết đâu còn có thể cứu được một mạng người?

 

Hắn hừng hực chí khí, một chân bước vào nhân gian.

 

Nhân gian có quá nhiều loại người kỳ quái.

 

Có kẻ âm hiểm gian trá, có kẻ gan dạ trung thành.

 

Có kẻ nhẫn nhục chịu đựng, có kẻ giữa chừng bỏ cuộc.

 

Có kẻ cúi đầu nghe lệnh, có kẻ kiêu căng bất tuân.

 

Bất Thế Hòa Thượng cảm thấy tất cả đều ổn thôi.

 

Cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

 

Nhân gian vô vị.

 

Cho đến một ngày ở ngoài dãy Hạ Lan Sơn, hắn bị một kẻ đã đói ba ngày liền nhắm trúng.

 

"Đại sư, người xuất gia từ bi.”

 

"Ta sắp c.h.ế.t đói rồi.”

 

"Ngươi có bằng lòng cứu mạng ta không?"

 

Bất Thế Hòa Thượng ngây ngô:

 

"Được thôi.”

 

"Cứu bằng cách nào?"

 

Người nọ nhe răng cười nham hiểm, rút ra một con d.a.o sắc bén.

 

"Muốn ăn thịt."

 

Bất Thế Hòa Thượng lúc này mới hoàn hồn, gào to kêu cứu mạng.

 

Không ai đoái hoài.

 

Thậm chí còn có người cười nhạo:

 

"Xem kìa, hòa thượng cũng biết kêu cứu mạng cơ đấy!"

 

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thư sinh áo trắng cưỡi một con lừa lao vút qua bọn họ như cơn gió.

 

Hắn vừa chạy vừa hô:

 

"Chạy mau! Quan binh đang quét núi đấy!"

 

Bất Thế Hòa Thượng chớp mắt một cái, kẻ cướp g.i.ế.c người đã chạy mất hút, chỉ còn tàn ảnh thấp thoáng.

 

Hắn thở phào, nghĩ rằng cuối cùng cũng được cứu.

 

Một lát sau, hắn định nhờ quan binh cho đi nhờ một đoạn đường, rời khỏi dãy Hạ Lan Sơn.

 

Nhưng đợi mãi, đợi hoài, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy.

 

Đang lúc còn đang nghi hoặc, thì vị thư sinh ban nãy lại nhàn nhã cưỡi lừa quay về.

 

Thấy Bất Thế Hòa Thượng vẫn còn đứng đực ra đó, hắn cười cười:

 

"Hòa thượng ngốc này, còn chưa chạy đi? Định chờ người ta đến nướng lên làm thịt hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-son-suong-tuyet-phu/chuong-21-hoan.html.]

 

Lúc này hòa thượng mới bừng tỉnh.

 

Hóa ra gã thư sinh kia chỉ lừa tên cướp chạy trốn.

 

Từ đó, hòa thượng bám riết lấy thư sinh, biết hắn tên là Tuyết Tụng.

 

Cũng biết hắn tay trói gà không chặt, nhưng vẫn có thể tự do qua lại nơi hoang dã, chưa bao giờ bị thương tổn.

 

Bất Thế Hòa Thượng làm bạn với hắn suốt nhiều năm, cũng không học được tuyệt kỹ này.

 

Tuyết Tụng cười nhạt:

 

"Ta lười luyện võ, lại thích dạo khắp Cửu Châu.”

 

"Chỉ có thể biết thời thế mà hành xử, thấy ngọn cỏ lay động mà đoán cơn gió."

 

Bất Thế Hòa Thượng không nhịn được mà bói mệnh cho hắn.

 

"Lạ thật, ngươi có hai đường sinh mệnh."

 

Tuyết Tụng vẫn ôm bầu rượu, uể oải trả lời:

 

"Ta có thể ung dung tự tại đến tám mươi tuổi, say c.h.ế.t trong vại rượu không?"

 

Nhiều năm về sau, Bất Thế Hòa Thượng vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đó.

 

Hắn đã nói cho Tuyết Tụng biết.

 

Đường sinh mệnh thứ nhất: Không động chân tâm, không bước vào triều đình, du ngoạn núi sông, trường mệnh bách tuế (Để câu này pr bộ Trường Mệnh luôn =)) ). 

 

Đường sinh mệnh thứ hai: Hồng loan tinh động, thân vong mệnh diệt.

 

Nói xong, hắn còn nghiêm túc bổ sung:

 

"Đặc biệt là kinh thành, sau ba mươi tuổi tuyệt đối không được đặt chân tới."

 

Tuyết Tụng cười như lưu manh, không thèm để tâm:

 

"Đương nhiên rồi.”

 

"Ta là người tiếc mạng lắm đấy."

 

Một kẻ tiếc mạng như thế, cuối cùng lại vì một người mà tự bước vào ván cờ.

 

Năm Tuyết Tụng ba mươi hai tuổi, hắn cùng Diệp Lệ Chi kề vai sánh bước vào kinh thành.

 

Khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ gì?

 

Bất Thế Hòa Thượng cả đời này, chỉ muốn giữ lại hai người.

 

Một là lão hòa thượng đi về phía Tây.

 

Hai là Tuyết Tụng đã bước vào ván cờ.

 

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài:

 

"Người không thắng được mệnh, mệnh không do người định."

 

Nếu không phải hắn nói cho Tuyết Tụng biết, ba mươi tuổi không thể vào kinh thành.

 

Tuyết Tụng có lẽ sẽ không sớm thu nhận Diệp Lệ Chi làm học trò.

 

Từ đó tâm đã động, một khi động rồi, làm sao quay đầu lại được?

 

Mà nếu không có Tuyết Tụng toàn tâm dốc sức dạy dỗ, Diệp Lệ Chi liệu có dũng khí giả c.h.ế.t rời kinh?

 

Từ đó bộc lộ tài năng, cả đời hiển hách huy hoàng.

 

Nhiều năm sau, trước lúc viên tịch, xung quanh Bất Thế Hòa Thượng là một đám tiểu hòa thượng quỳ bên, khóc không thành tiếng.

 

Mà hắn lại đột nhiên nhớ đến Tuyết Tụng.

 

Hắn tức giận, mắng lớn:

 

"Tên lừa đảo c.h.ế.t tiệt!”

 

"Kiếp sau ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!"

 

Nhưng nếu gặp lại, ta vẫn muốn làm bạn với ngươi.

 

"Ta biết người sắp đi, ta vượt ngàn dặm đến gặp.”

 

"Ta biết mệnh trời đã định, nhưng cũng chẳng thể thay đổi một nét bút."

 

Hoàn

Loading...