Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Thật Xuyên Sách Rồi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-28 17:34:39
Lượt xem: 4,837

[FULL] Thiên Kim Thật Xuyên Sách Rồi

Tác giả: Mạch Mạch không thích ăn rau thơm

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Tôi là thiên kim thật bị ôm nhầm của nhà họ Tô.

Cha mẹ ruột tìm thấy tôi, muốn đón tôi về nhà.

Mẹ tôi không đồng ý.

Bà nói với tôi: "Đứa con gái giả kia rất thâm sâu, con về đó nó sẽ không ngừng hãm hại con, cha mẹ ruột của con sẽ càng ngày càng ghét con. Anh trai ruột của con bị bệnh bạch cầu, họ lừa con hiến tủy cho nó, dùng xong con sẽ bị đá một phát, cuối cùng con sẽ ung thư mà c.h.ế.t đấy!"

Những gì mẹ tôi nói, tôi đều biết.

Bởi vì bà là người sống lại, còn tôi là người xuyên sách.

1.

"Miểu Miểu của mẹ, những năm qua con phải chịu khổ cực rồi!"

Bà Tô nắm tay tôi, vẻ mặt vô cùng kích động.

Tôi cau mày, ra vẻ muốn giãy dụa: "Các người là ai?"

Người đàn ông mặc vest đứng cạnh bà ta lấy ra một bản báo cáo, giọng nói trầm thấp: "Chúng ta là cha mẹ ruột của con, tìm con đã lâu, cuối cùng cũng tìm được con rồi."

Đó là một bản giám định quan hệ cha con.

Họ nói với tôi, năm đó khi tôi chào đời, do y tá sơ suất nên đã vô tình tráo đổi đứa trẻ nhà họ Tô với đứa trẻ nhà họ Hứa.

"Con gái nhà họ Tô sao có thể chịu khổ bên ngoài được? Con ngoan, về nhà với mẹ, sau này mẹ chắc chắn sẽ đền bù cho con thật tốt."

Bà Tô lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đưa cho mẹ tôi vẫn chưa hoàn hồn bên cạnh.

"Chị Hứa, những năm qua chị đã vất vả nuôi dưỡng Miểu Miểu rồi."

"Đây là một triệu, là tấm lòng của nhà họ Tô tôi, cảm ơn chị…"

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng kếch xù kia: "Không cần đập tiền vào mặt tôi, tôi không cần, Miểu Miểu nhà chúng tôi cũng sẽ không về nhà họ Tô."

Biểu cảm của bà Tô như bị sét đánh.

Có lẽ bà ta chưa từng nghĩ đến việc mẹ tôi sẽ từ chối một ngàn vạn.

Tô Minh Nghiệp đứng cạnh lên tiếng: "Chị Hứa, chúng tôi không có ý ép buộc nhưng dù sao Miểu Miểu mới là người trong cuộc, hay là để Miểu Miểu quyết định chuyện này?"

Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Mẹ tôi đứng ngay bên cạnh tôi, nắm tay tôi, khoảng cách rất gần.

Bà đứng trước mặt vợ chồng Tô Minh Nghiệp, tiến lại gần bên tôi.

Rồi thầm hạ giọng: "Miểu Miểu, con đừng về nhà họ Tô."

"Đứa con gái giả kia rất thâm sâu, con về đó nó sẽ không ngừng hãm hại con, cha mẹ ruột của con sẽ càng ngày càng ghét con. Anh trai ruột của con bị bệnh bạch cầu, họ lừa con hiến tủy cho nó, dùng xong con sẽ bị đá một phát, cuối cùng con sẽ bị ung thư mà c.h.ế.t đấy!"

Tôi quay đầu lại nhìn bà, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Mẹ không lừa con!" Mẹ tôi nhấn mạnh.

Bà Tô mặt mày xám xịt, lạnh lùng hỏi: "Chị Hứa, chị đang nói xấu vợ chồng chúng tôi với Miểu Miểu à?"

Bà ta trông rất tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-xuyen-sach-roi/chuong-1.html.]

Tôi hoàn hồn, lắc đầu với bà ta: "Tất nhiên là không."

Biểu cảm của bà Tô dịu lại một chút: "Miểu Miểu, chúng ta về nhà thôi."

"Xin lỗi, tôi thấy mẹ tôi nói đúng. Đã sai những năm qua rồi, chi bằng cứ sai luôn, giữ nguyên như vậy đi."

2.

"Bịch" một tiếng , bản giám định quan hệ cha con trong tay Tô Minh Nghiệp rơi xuống đất.

"Miểu Miểu, con nói gì thế?" Ông ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.

Tôi mỉm cười với vợ chồng họ: "Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, chắc hẳn hai người và người con gái nuôi kia cũng đã có tình cảm sâu đậm."

Mẹ tôi nhìn tôi đầy tán thưởng, liên tục gật đầu, còn được nước lấn tới thêm một câu.

"Nếu các người nhất quyết muốn đón Miểu Miểu về thì cũng không phải không được. Đuổi đứa con gái giả kia đi, các người chỉ công nhận Miểu Miểu là con gái ruột!"

Mặt bà Tô lập tức xanh lét: "Vô lý, chuyện nhà họ Tô chúng tôi mà đến lượt bà làm chủ chắc!"

Rõ ràng là bà ta không nỡ đuổi đứa con gái giả kia đi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, rất không khách khí nói: "Hay là bà muốn cả hai đứa đều là con gái ruột?"

Bà Tô không nói gì.

Một lát sau, bà ta từ từ mở miệng: "Tiểu Hiểu sắp thi đại học, đây là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, nhà họ Tô chúng tôi cũng không nuôi không nổi, cần gì phải đuổi con bé đi?"

"Huống chi tôi có thể đưa con bé đi đâu? Đưa về bên bà, để bà nuôi con bé trong khổ sở sao?"

Khi nói những lời này, bà Tô nhìn mẹ tôi với ánh mắt có phần khinh thường.

Mặt tôi lạnh đi.

Bà ta không chấp nhận lời nói của mẹ tôi nằm trong dự đoán của tôi.

Dù sao thì ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục.

Họ và đứa con gái giả kia sống với nhau hơn mười năm, tình cảm sâu đậm, không phải ba câu hai lời có thể nói rõ được.

Nhưng trước mặt tôi mà sỉ nhục mẹ tôi, chính là thành ý của họ khi đến tìm tôi về nhà họ Tô sao?

Mẹ tôi kéo tôi lại, vẻ mặt hiện đầy vẻ mỉa mai, nhìn bà ta: "Nhìn đi, Miểu Miểu là con gái ruột nhưng còn chưa về nhà đã phải nhường cho đứa giả mạo kia rồi."

Câu nói này rất độc địa, lập tức khiến vợ chồng Tô Minh Nghiệp biến sắc.

Bà Tô mặt nặng mày nhẹ nhắc nhở mẹ tôi: "Hứa Doanh, đứa mà cô gọi là giả mạo kia, chính là cháu gái ruột của cô đấy!"

Đúng vậy.

Anh trai và chị dâu của mẹ tôi mới là cha mẹ nuôi thực sự của tôi.

Đáng tiếc là khi tôi ba tuổi, họ không may gặp tai nạn máy bay qua đời, sau đó tôi sống với mẹ tôi.

Đứa giả mạo mà mẹ tôi nhắc đến, quả thực là cháu gái ruột của bà.

Mẹ tôi cười khẩy: "Thì sao, với tôi mà nói, nó chỉ là một người xa lạ, nó ở nhà họ Tô chả đúng là đứa giả mạo à?"

3.

Mẹ tôi đại nghĩa diệt thân như thế, ngay cả tôi cũng sợ, huống chi là bà Tô chưa từng trải sự đời.

Bà Tô bị dồn vào đường cùng, không nói một lời đã nắm lấy tay tôi, kéo về phía chiếc xe sang trọng bên cạnh.

"Hôm nay Miểu Miểu phải về nhà với chúng tôi."

"Nếu không thì cứ theo người mẹ như cô, con gái tôi sẽ bị cô dạy hư mất!"

Mẹ tôi phản ứng rất nhanh, lập tức nắm lấy tay còn lại của tôi.

Loading...