Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Thật Cướp Hết Khí Vận Của Tôi - 5

Cập nhật lúc: 2024-12-04 10:17:55
Lượt xem: 205

Tôi nhướng mày đầy nghi hoặc, nhẹ nhàng đáp:

“Vậy để tôi gọi người tới đã.”

Tôi gọi luật sư của ông ngoại – người đã quản lý tài sản của ông trước khi mất.

Trước khi qua đời, ông ngoại đã để lại một khoản di sản lớn. Theo di chúc, một nửa tài sản thuộc về Mộ Vân, nửa còn lại thuộc về mẹ của cô.

Nhưng do thời điểm đó, mẹ tôi đã mắc bệnh tâm thần, nên toàn bộ tài sản đã bị Mộ Vân chiếm đoạt.

Vị luật sư lịch sự nói rõ:

“Dựa theo quy định pháp luật, bà Mộ Tuyết cũng có quyền thừa kế tài sản. Hiện tại, cô là người có đầy đủ năng lực pháp lý, có thể kiện bà Mộ Vân để đòi lại số tài sản bị chiếm đoạt.”

Nghe đến đây, mẹ nuôi và Cố Thời Tình sững sờ như trời trồng.

Mẹ nuôi bắt đầu khóc lóc thảm thiết:

“Tôi đã nuôi cô khôn lớn, vậy mà giờ cô lại đ.â.m đơn kiện tôi? Cô không chừa cho tôi chút tình cảm nào sao?”

Tôi khẽ cười và nhún vai, bình tĩnh đáp:

“Mẹ nuôi tôi lớn đến chừng này, mà cũng chẳng màng tình cảm mẹ con, chỉ nghĩ đến tiền của mình. Sao tôi phải nể tình?”

Tôi nhấc vali hành lý của mẹ mình lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nói:

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ chăm sóc mẹ tôi. Còn bà thì… đừng bận tâm nữa.”

“Về vấn đề phân chia tài sản sau này, luật sư sẽ trao đổi với bà. Không còn gì khác, tôi đi trước.”

Với sự giúp đỡ của luật sư, tôi đã lấy lại được tài sản mẹ tôi để lại mà trước đây mẹ nuôi đã chiếm đoạt.

Tôi cùng mẹ chuyển về căn biệt thự mà ông ngoại để lại khi còn sống.

Thế nhưng, mẹ nuôi và Cố Thời Tình vẫn không buông tha cho tôi, thậm chí còn phái vài người giúp việc đến giám sát tôi.

Cố Thời Tình hất cằm về phía các giúp việc và ra lệnh:

“Mẹ tôi dặn rằng, dù cô đã chuyển ra khỏi nhà họ Cố cũng không được lơ là chuyện học. Bắt đầu từ hôm nay, các cô ở lại đây giám sát Cố Nam Khê học bài. Nếu cô ta lười biếng, các cô phải lập tức báo về cho mẹ tôi.”

Sau đó, cô ta còn cho người chuyển đến cả đống sách bài tập và nói với tôi:

“Mẹ bảo, trước kỳ thi đại học, cô phải làm hết tất cả đống bài tập này, nếu không đừng trách tôi không nương tay!”

Sau khi Cố Thời Tình rời đi, tôi lạnh lùng quan sát đám người giúp việc rồi đột nhiên nở nụ cười:

“Bà ta và Cố Thời Tình trả các cô bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi.”

Thế là, từ ngày đó, những người giúp việc được phái đến giám sát tôi đã trở thành người đưa tin cho tôi.

Họ báo lại với Mộ Vân rằng tôi đang học hành vô cùng chăm chỉ, đến mức chẳng có thời gian ăn ngủ.

Nghe tin này, Mộ Vân vui mừng đến nỗi cười tít cả mắt.

Bà ta còn cho người mang đến rất nhiều đề thi đại học các năm trước để tôi nghiên cứu kỹ cách ra đề.

Và rồi, kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học của tôi và Cố Thời Tình cũng đến.

---

Ngày thi, tôi tình cờ gặp lại mẹ nuôi và Cố Thời Tình ở trường.

Dù đây chỉ là một kỳ thi thử, mẹ nuôi vẫn căng thẳng tột độ, bà ta đích thân lái xe đưa Cố Thời Tình đến trường.

Bà ta chuẩn bị rất nhiều thứ cho Cố Thời Tình: Ghế có đệm êm, bàn học có thể điều chỉnh độ cao và góc độ.

Thậm chí, vì sợ Cố Thời Tình nóng nực làm ảnh hưởng đến kết quả thi, bà ta đã quyên tặng hẳn một chiếc điều hòa cho phòng thi của cô ta trước ngày thi.

Ha, quả nhiên đúng với câu:

“Học dốt thì lúc nào cũng đầy đủ đồ dùng học tập.”

Nhớ lại thái độ trước đây của mẹ nuôi đối với tôi, bà ta làm sao có mặt mũi mà nói với người ngoài rằng bà ta coi tôi như con gái ruột?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-cuop-het-khi-van-cua-toi/5.html.]

Bà ta chưa từng đưa tôi đến trường, ngay cả khi tôi bị cảm nắng trong giờ thể dục, bà ta cũng không đến thăm lấy một lần.

Cố Thời Tình vừa thấy tôi đã uốn éo bước tới, giọng đầy mỉa mai:

“Em gái à, những lần trước em làm càn, chị với mẹ đã không chấp nhặt. Chỉ cần lần này em thi tốt, chị với mẹ sẽ bỏ qua hết cho em.”

Tôi nhếch môi, lạnh nhạt đáp một tiếng:

“Cảm ơn, nhưng không cần.”

Mẹ nuôi liếc nhìn tôi đầy dò xét rồi hỏi:

“Đống bài tập mẹ đưa cho con, con làm xong hết chưa?”

Tôi gật đầu:

“Làm xong hết rồi.”

Để phòng bà kiểm tra bất ngờ, sợ bà lại gây chuyện với tôi, tôi đã bỏ tiền thuê người giúp việc chép toàn bộ đáp án vào.

Đảm bảo Cố Thời Tình không có chút cơ hội hưởng lợi nào.

Mẹ nuôi hài lòng cười, vỗ vai Cố Thời Tình, bảo:

“Vậy là được rồi, con gái ngoan, thi cho tốt nhé.”

Như một con công kiêu hãnh, bà ta cất cao giọng giữa đám phụ huynh đưa con đi thi:

“Con xem con này, thành tích bấp bênh thế, lúc thì đứng nhất, lúc lại đứng nhì, bao giờ mới ổn định được đây?”

Lời mẹ nuôi rõ ràng đã khiến Cố Thời Tình ghi nhớ.

Kỳ thi lần này, “nữ thần toàn năng” như cô ta đã gặp phải cú vấp ngã lớn nhất trong sự nghiệp “học bá” của mình.

Trong phòng thi, cô ta lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, gần như bật khóc, cuối cùng chỉ được hơn 400 điểm, tụt xuống hàng trăm bậc xếp hạng.

Còn tôi, đã tính toán cẩn thận để điểm số của mình nằm ở mức trung bình yếu.

Dù không cao, nhưng so với trước kia, trông vẫn có chút tiến bộ.

Thế nhưng, mẹ nuôi lại mất bình tĩnh. Ngày công bố kết quả, bà ta túm c.h.ặ.t t.a.y tôi ngay giữa trường, tức giận mắng nhiếc:

“Chuyển ra khỏi nhà rồi, rốt cuộc mày có học hành đàng hoàng không? Đống bài tập tao đưa, mày thực sự làm hết chưa?”

Tôi gật đầu, mặt không đổi sắc:

“Làm xong hết rồi.”

Bà ta tức đến nỗi suýt lỡ lời:

“Vậy tại sao Thời Tình lại thi ra nông nỗi này?”

Tôi cố tình giả vờ như không hiểu, phản công:

"Việc con có học hay không, có nỗ lực hay không, thì liên quan gì đến chị ấy? Chẳng lẽ con làm bài tập là làm cho chị ấy à? Nếu không thì mẹ xem lại đi, lần này điểm thi của con tiến bộ bao nhiêu?"

Nhìn vào gương mặt sững sờ của mẹ nuôi, tôi lại cố ý nói bằng giọng mỉa mai:

"Chỉ có mỗi chị ấy là tụt hạng thôi. Chị ấy bảo đã làm hết bài tập rồi, có phải lừa chúng ta không đấy?”

“Chắc là tại mẹ chăm chăm vào việc ép con học mà lơ là chị, nên chị mới thi tệ như thế. Thế nên sau này... mẹ không cần lo cho con nữa, chỉ cần lo cho con gái ruột của mẹ là đủ rồi!"

Mẹ nuôi và Cố Thời Tình á khẩu, không nói được gì, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong bụng.

Ở đây chỉ có mấy truyện linh tinh uwu

Tối hôm đó, họ lái xe đến biệt thự tìm tôi, lớn tiếng đòi đưa tôi về nhà.

Mẹ nuôi còn nói rất hùng hồn:

"Từ khi con rời đi, Thời Tình cứ bồn chồn không yên. Con cũng biết chị con quý con thế nào, con đột ngột rời nhà khiến chị không thích ứng được, nên mới thi trượt trong kỳ thi thử. Thế nên, con vẫn nên về nhà với chúng ta thì hơn."

10

Mục đích của mẹ nuôi và Cố Thời Tình rất rõ ràng.

Tôi ở bên ngoài khiến họ bất an, nhất định phải giữ tôi dưới tầm mắt của họ, coi tôi như công cụ để cung phụng tình yêu và sự quan tâm cho họ.

Loading...