Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Thật Cướp Hết Khí Vận Của Tôi - 1

Cập nhật lúc: 2024-12-04 03:16:13
Lượt xem: 173

Thiên Kim Thật Cướp Hết Khí Vận Của Tôi, Tôi quyết định nằm im mặc kệ

(KHí vận: Số mệnh, số kiếp, vận may.)

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, thiên kim thật được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, còn mẹ nuôi thì rút ống thở của tôi tại bệnh viện.

Bà ta nói, con gái ruột của bà ta đã lấy mất vận may của tôi.

Tôi càng nỗ lực, con gái bà ta càng xuất sắc, còn tôi càng trở nên bất hạnh.

Vì vậy, kiếp trước tôi đã múa, đánh đàn đến mức cơ thể đầy thương tích, trong khi thiên kim thật lại vui chơi ăn uống ở nước ngoài và cuối cùng trở thành nghệ sĩ múa nổi tiếng.

Tôi học ngày học đêm, luyện đề đến mức bị xuất huyết não, còn thiên kim thật năm nào cũng đứng đầu, trở thành niềm tự hào trên đỉnh cao.

Họ nuôi tôi chỉ để coi tôi như kẻ thế thân, chịu khổ học hành thay cho con gái họ, trở thành công cụ cho sự ưu tú của cô ta.

Vì vậy, sống lại một lần nữa, tôi quyết định buông xuôi, mặc kệ mọi thứ và thề rằng sẽ khiến đầu óc của thiên kim thật chứa đầy những thứ vô dụng...

1

Sau khi hoán đổi thân phận với Cố Thời Tình, tôi quyết định thu dọn hành lý và dọn ra khỏi nhà họ Cố.

Tôi tên là Cố Nam Khê, là thiên kim giả của nhà họ Cố, được mẹ nuôi mang về nuôi dưỡng như con ruột suốt mười tám năm.

Vào sinh nhật lần thứ mười tám, mẹ nuôi nói với tôi rằng tôi không phải con ruột của bà.

Con gái ruột của bà là Cố Thời Tình, hiện đang điều trị bệnh ở nước ngoài.

Giờ Cố Thời Tình sẽ trở về, và đã đến lúc cho mọi người biết sự thật về thân thế của chúng tôi.

Thế là, từ thiên kim nhà họ Cố, tôi bỗng chốc biến thành một con chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng.

Cố Thời Tình vừa về nước đã được mọi người tôn vinh là nữ thần hoàn hảo, vừa đẹp vừa giỏi.

Vì chuyện hoán đổi thân phận này, ai cũng cho rằng tôi đã chiếm lợi, nợ Cố Thời Tình rất nhiều, khiến cô ấy phải chịu khổ bên ngoài.

Tôi trở thành tội nhân trong mắt mọi người, còn Cố Thời Tình nhận được toàn bộ sự thương xót và cảm thông.

Khi biết tôi muốn rời đi, Cố Thời Tình giữ chặt hành lý của tôi:

“Em gái, chị không nỡ để em đi, em ở lại đi!”

Thấy không giữ được tôi, cô ta lại quay sang nhìn mẹ nuôi với nước mắt lưng tròng:

“Mẹ…”

Mẹ nuôi Mộ Vân khẽ ho một tiếng, rồi nói bằng giọng đầy ý tứ:

“Nam Khê à, dù con không phải con ruột của gia đình ta, nhưng con đã lớn lên ở đây. Ta và Thời Tình đều luôn coi con như người thân.”

“Giờ kỳ thi đại học sắp tới rồi, đây là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời các con. Trước mắt hãy tập trung học hành, đợi thi xong rồi tính chuyện dọn ra sau.”

Nói xong, bà ta còn cười tươi, sai người mang đến một đống bài tập lớn rồi dùng giọng điệu dịu dàng nhưng đầy tính ép buộc:

“Ngoan, trước khi đi ngủ tối nay, con phải làm xong hết những bài tập này. Nếu không làm xong thì không được ăn, cũng không được ngủ đâu.”

Nhìn vẻ mặt của hai mẹ con họ, tôi thầm cười nhạt một tiếng.

Bạn nghĩ họ đang quan tâm và giữ tôi lại sao? Không đâu, tất cả những gì họ làm chỉ vì lợi ích của họ mà thôi.

Cố Thời Tình đã cướp đi khí vận của tôi. Dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng chỉ trở thành bệ đỡ cho sự xuất sắc của cô ta.

Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong nhà họ Cố, Mộ Vân ép tôi học, bắt tôi luyện đàn, tập múa ballet.

Nếu không làm tốt, bà ta sẽ mắng chửi, thậm chí đánh đập tôi.

Mọi người bên ngoài đều nghĩ bà làm vậy là vì muốn tốt cho tôi, ca ngợi bà ta là người mẹ nghiêm khắc và tận tâm, còn tôi bị cho là đứa con gái không biết điều, không xứng đáng với sự nuôi dưỡng của bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-cuop-het-khi-van-cua-toi/1.html.]

Ở đây chỉ có mấy truyện linh tinh uwu

Nhưng thực ra... tất cả những gì tôi học được đều trở thành thành tựu trên người Cố Thời Tình.

Dù cô ta có ở nước ngoài dưỡng bệnh, vui chơi ăn uống khắp nơi, cuối cùng vẫn tỏa sáng rực rỡ như nữ thần.

Còn tôi, kiếp trước đã học ngày học đêm, tập đàn, tập múa đến mức toàn thân đau nhức, nhưng vẫn chỉ là con vịt xấu xí làm nền cho ánh hào quang của cô ta.

Cuối cùng, tôi lao lực đến mức bị xuất huyết não, nằm liệt giường trong bệnh viện, thậm chí không thể tham gia kỳ thi đại học.

Trong khi đó, Cố Thời Tình được tuyển thẳng vào trường danh tiếng, nhận được giấy báo nhập học trong sự tung hô của mọi người.

Đêm hôm cô ta nhận giấy báo trúng tuyển, mẹ nuôi đã dịu dàng mỉm cười và rút ống thở của tôi.

Bà ta nói: “Con gái của tôi đã thành công, còn cô thì chỉ là kẻ vô dụng, đã đến lúc biến mất khỏi thế gian này rồi.”

Cảm giác sợ hãi cận kề cái c.h.ế.t trong kiếp trước vẫn còn ám ảnh tâm trí tôi đến tận bây giờ.

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch đó lặp lại lần nữa!

2

Mẹ nuôi giật lấy hành lý của tôi, còn sai giúp việc áp giải tôi về phòng để làm bài tập.

Cố Thời Tình liếc nhìn đống bài tập đã cao ngất, nhưng vẫn không hài lòng, bĩu môi đề nghị:

“Mẹ, kỳ thi đại học sắp bắt đầu rồi. Bài tập của em gái nên tăng gấp đôi có phải tốt hơn không?”

Cô ta còn cố tình ra vẻ tốt bụng liếc nhìn tôi, giả vờ lo lắng:

“Điểm của em gái thấp như vậy, con sợ nó lười biếng nữa thì sẽ trượt mất!”

Tôi lại cười nhạt trong lòng. Tôi lười biếng sao?

Trước đây, mỗi đêm tôi đều bị mẹ nuôi ép học đến hai giờ sáng.

Sáng sớm khi trời chưa kịp sáng, giúp việc đã gọi tôi dậy để học từ vựng.

Còn Cố Thời Tình thì sao? Cô ta thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ, chơi game, hoặc trang điểm, tạo dáng trước ống kính.

Nếu không có sự nỗ lực của tôi, cô ta có thể xây dựng hình tượng “nữ thần học bá, trắng trẻo, giàu có” đó được sao?

Mẹ nuôi nhìn qua đống bài tập, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

“Vậy thì… thêm một bộ đề tiếng Anh nữa nhé.”

Tôi lập tức giả vờ choáng váng và ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này khiến mẹ nuôi và Cố Thời Tình hoảng hốt.

Tôi làm bộ yếu ớt, thều thào nói:

“Mẹ ơi, con mệt quá, con muốn nghỉ ngơi.”

Nhưng mẹ nuôi chẳng những không cảm thông, mà còn cau có, giận dữ, dùng tay chọc vào trán tôi, mắng:

“Con lấy tư cách gì mà đòi nghỉ ngơi? Không biết kỳ thi đại học sắp đến rồi sao?”

“Người ta ai cũng nỗ lực, chỉ có con là lười biếng! Con làm thế này, không thấy có lỗi với bao năm mẹ vất vả nuôi dạy à?”

Kiếp trước, chính vì tin vào cái gọi là “tấm lòng nuôi dạy tận tụy” của bà ta, tôi đã gắng sức đến mức xuất huyết não.

Vậy mà người mẹ tốt của tôi, cuối cùng lại rút ống thở của tôi và thản nhiên nhìn tôi quằn quại vì ngạt thở, rồi mỉm cười bảo rằng tôi chỉ là kẻ thế thân vô dụng.

Tôi hít một hơi dài, cố ý ôm đầu tỏ ra đau đớn như sắp nổ tung, yếu ớt nói: “Nhưng con thực sự không chịu nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, con sẽ c.h.ế.t mất…”

Tôi cố gắng đưa tay với lấy đống bài tập, dúi chúng vào tay Cố Thời Tình, rồi nói:

“Dù sao điểm của em cũng tệ, cố gắng nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Thay vào đó, để chị cố gắng đi. Chị giỏi như vậy, là thiên tài được mọi người kỳ vọng nhất mà.”

Nhìn thấy đống bài tập đó, Cố Thời Tình tái mặt.

Loading...