Thích Một Thái Giám Thì Đã Sao? - Chapter 2
Cập nhật lúc: 2024-05-19 11:34:37
Lượt xem: 1,700
*03*
Kiếp trước, ta ở bên người Hạ Cảnh Xuyên làm nha hoàn thiếp thân hơn mười năm, cùng hắn từ thứ tử cha không thương mẹ không yêu đi tới Hạ tiểu tướng quân người người kính ngưỡng, nhìn hắn lần lượt lập quân công, không nhịn được động tâm.
Ta tự cho là giấu kỹ tâm tư thiếu nữ, lại không biết Hạ Cảnh Xuyên đã sớm từ vô số lần vụng trộm nhìn của ta mà biết được.
Hắn bắt đầu cố tình chạm vào đầu ngón tay ta khi nhận trà;
Khi chinh chiến trở về mang đặc sản nơi hắn đánh trận về cho ta;
Khi cùng bằng hữu du ngoạn về say rượu, hắn sẽ thân mật tựa vào đầu vai ta, khàn giọng gọi ta “Vân Nương.”
Lại ở tiết Thượng Nguyên ngày đó hẹn ta đi hội chùa, ở chỗ không người vụng trộm hôn ta......
Sự thiên vị không thể kiềm chế này khiến ta càng lún sâu vào hố tình.
Cho nên tất cả mọi người xung quanh đều nhìn ra hắn đối xử với ta khác biệt rất lớn.
Nô bộc trong phủ đều nói: “Tiểu nữ Lâm gia sợ là muốn thoát nô tịch làm chủ nhân.”
Ta cũng từng hỏi Hạ Cảnh Xuyên khi đang cởi vạt áo của ta, rằng sau này có cưới ta hay không.
Động tác của hắn cứng đờ.
Trong mắt theo bản năng xẹt qua cảm xúc mà ta không thể hiểu được.
“Chờ ta trở thành Trấn quốc đại tướng quân, sẽ…..” Hắn dừng một chút, “Sẽ cưới nàng.”
Ta cắn chặt môi: “Vậy chờ ngày ngài cưới ta về rồi động phòng đi.”
Hạ Cảnh Xuyên trong nháy mắt nhíu mày lại: “Có ý gì? Nàng không tin ta?”
Ta cuống quýt nói không phải.
Hắn lại ôm ta vào lòng lần nữa, giọng nói dịu dàng: “Ta sẽ cưới nàng, nhất định, chẳng lẽ nàng không muốn lấy ta sao?”
Ta rụt rè trong vòng tay hắn, gật đầu.
Tay hắn lại đặt lên cổ áo ta.
“Đừng ngăn cản ta nữa, được không? Chúng ta chỉ là động phòng sớm mà thôi, nàng không cần sợ hãi.”
Ta do dự, vẫn muốn cự tuyệt.
Hạ Cảnh Xuyên lại tức giận, nghi ngờ ta cũng không phải thật sự thích hắn ta.
Ta chỉ có thể buông lỏng tay hắn, mặc cho hắn làm loạn.
Ngoài cửa sổ mưa lớn dần, rơi xuống, đập vào hoa hải đường mềm mại.
Ta nhịn không được ảo tưởng, ngày Hạ Cảnh Xuyên cưới mình sẽ như thế nào.
Cho đến một lần cung yến, con gái tể tướng - Liễu Nhược Uyển ngâm một câu thơ:
[Phi lưu trực há tam thiên xích/Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên]*, được tất cả văn quan rất tán thưởng.
(*) Bản gốc:
飞流直下三千尺,疑是银河落九天 (trích “Vọng Lư sơn bộc bố” - “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch)
_Dịch nghĩa_
Nước bay thẳng tắp ba nghìn thước
Tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây.
Hạ Cảnh Xuyên một lòng nghiên cứu binh pháp luôn nhìn không quen những văn quan này, cũng căn bản nghe không hiểu câu thơ này của Liễu Nhược Uyển tốt ở chỗ nào.
Nhưng hắn vẫn đem ánh mắt đặt ở trên người Liễu Nhược Uyển khéo léo lại hào phóng. đang đứng cách đó không xa.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thich-mot-thai-giam-thi-da-sao/chapter-2.html.]
Ngay cả quả nho trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Đúng vậy.
Hắn đối với Liễu Nhược Uyển nhất kiến chung tình.
Vì muốn nói thêm hai câu với người trong lòng, hắn bỏ mặ ta - người chưa từng vào cung mấy lần ở hậu hoa viên, sải bước đuổi theo hướng người trong lòng rời đi.
Ta trong lòng run sợ tìm đường, sợ đụng vào vị đại nhân nào đang giải sầu.
Nhưng trời tối cộng thêm không quen thuộc địa hình, ta một cước đạp hụt, thiếu chút nữa ngã vào một cái hồ nhỏ bên cạnh.
Cũng may lúc nguy cấp, cánh tay của ta bị người ta bắt được.
“Nô tỳ cám ơn đại nhân.” Ta cuống quýt hành lễ nói cám ơn, nhưng khi nhìn rõ mặt đối phương thì giật mình.
Là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng - Bùi Hiên.
Nghe nói hắn tính tình cổ quái, luôn nghiêm mặt, không ai có thể đoán được tâm tư của hắn.
Hết lần này tới lần khác Hoàng Thượng trọng dụng hắn, thậm chí để cho hắn tự mình phê duyệt tấu chương, không cần báo cáo.
Vô luận quan viên phía dưới buộc tội hoạn quan Bùi Hiên như thế nào, Hoàng thượng đều làm như không nghe thấy.
Hạ Cảnh Xuyên thường mắng hắn trước mặt ta.
Ta bởi vậy cũng càng ngày càng chán ghét Bùi Hiên.
Lần này gặp mặt, ta theo bản năng hơi nhíu mày.
Nhưng rất nhanh lại kịp phản ứng, cuống quýt cúi đầu.
Bùi Hiên không lên tiếng, chỉ đưa đèn lồng trong tay cho ta.
Ta theo bản năng lùi lại tỏ ý không cần.
Tay cầm đèn lồng của hắn trong nháy mắt nắm chặt.
Nhưng vẫn thu tay lại, xoay người đi về một hướng, mặt không chút thay đổi bỏ lại một câu.
“Mau đi theo, ta dẫn ngươi ra ngoài.”
Ta do dự một lát, vẫn bước theo hắn.
Trong lúc đó, hắn đi rất chậm.
Chậm đến mức một bước của ta suýt chút nữa giẫm lên giày của hắn.
Bùi Hiên lảo đảo, quay đầu cụp mắt nhìn ta.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không.
Khóe miệng hắn giống như nhếch lên.
Trước khi ta kịp nhận ra liệu mình có hoa mắt hay không, hắn ta đã lùi lại và đứng sang bên cạnh.
Phụ mẫu ơi...... Hắn thật cao a.
Vai cao hơn ta nửa cái đầu.
“Như vậy sẽ không giẫm phải.”
Hắn nói.
Ta đi bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn bóng dáng của hắn lắc lư theo đèn lồng.
Trong lòng không hiểu sao lại nhảy ra một câu.
Hình như... hắn cũng không đáng ghét như vậy.