Thích anh của tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-28 11:36:43
Lượt xem: 108
Tôi chưa từng nghĩ Thẩm Huyên sẽ đến tìm tôi.
Quán cà phê dưới lầu công ty Tống Lễ.
Thẩm Huyên mặc trang phục công sở, trông tri thức vô cùng.
Mà tôi ngồi ở bên cạnh lại mặc váy trắng giày vải, trông ngây thơ làm sao.
Tôi cố gắng bình tĩnh.
Nhưng câu nói đầu tiên của cô ta lại khiến lớp ngụy trang của tôi sụp đổ hoàn toàn.
“Tống An, chắc là em biết quan hệ giữa chị và anh của em không tầm thường.”
Cô ta nói đúng.
Cho tới bây giờ tôi vẫn không biết “chỗ cũ” mà cô ta nói với anh tôi là nơi nào.
Tôi cũng không biết giữa bọn họ có chuyện gì.
“Tống An, A Lễ nuôi dưỡng em đến bây giờ đã là hết lòng hết dạ rồi, em không thể lấy oán báo ân được, thậm chí còn không để anh ấy đến với hạnh phúc của mình.”
Cô ta bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi giống như con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối.
“A Lễ nói với chị rằng em thích anh ấy, thậm chí còn làm ra một số hành động khác người, điều này khiến anh ấy thấy rất bối rối, cũng cảm thấy rất ghê tởm.”
“Tuy nhiên vì quan hệ giữa hai người nên anh ấy chỉ có thể nhẫn nhịn. Em không thấy gần đây anh ấy cố ý tránh né em sao?”
Nghe xong toàn thân tôi run rẩy.
Thì ra anh trai tôi nói cho cô ta biết tất cả.
Sau mỗi lần tôi chạm vào anh, dưới ánh mắt mừng rỡ của tôi thì anh lại cảm thấy ghê tởm.
Chỉ vì không muốn phá vỡ quan hệ giữa hai người nên anh đã nhẫn nhịn cho tới ngày hôm nay.
Mặc dù tôi rất khó chịu, nhưng vẫn không muốn yếu thế trước mặt Thẩm Huyên.
“Tôi chỉ tin lời anh tôi nói mà thôi.”
Tôi đang chuẩn bị đi thì Thẩm Huyên đứng lên.
Cô ta nói: “Tống An, chị đã có quan hệ với anh trai em, nếu em biết xấu hổ thì đừng dây dưa với anh ấy nữa.”
Nghe vậy nhưng bước chân tôi vẫn không dừng lại.
Chỉ là sắc mặt đã trở nên trắng bệch từ lâu.
Khi về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi quyết định nỗ lực một lần cuối cùng.
Cho dù nói tôi không biết xấu hổ cũng được.
Tôi chỉ muốn anh trai tôi mà thôi.
Rạng sáng, lúc Tống Lễ trở về thì tôi đang nằm trên sô pha.
Ánh đèn trong phòng rất tối, mang theo cảm xúc không nói nên lời, đó là do tôi cố ý điều chỉnh.
Hơn nữa, toàn thân tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, là áo của anh.
Lúc Tống Lễ trở về, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là cảnh tượng này.
Anh đặt chiếc áo vest đang vắt trên cánh tay lên sô pha.
Ngũ quan khuôn mặt anh hòa tan trong ánh sáng nhạt nên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm.
“An An, sao em còn chưa ngủ?”
“Anh, em đang chờ anh.”
Tôi quỳ xuống sô pha, nói một cách thẳng thắn.
Tôi khẽ cúi người khiến cổ áo hơi trễ xuống.
Tống Lễ đứng trước mặt nhìn không sót một cái gì.
Trong tầm mắt, tôi nhìn thấy yết hầu của Tống Lễ khẽ lăn lộn một chút.
“Anh, anh đừng ở bên Thẩm Huyên được không?”
Tôi thực sự rất ghét cô ta.
Vì cô ta có thể dễ dàng có được anh trai tôi.
Tầm mắt Tống Lễ dời khỏi người tôi, anh ngồi xuống bên cạnh.
Anh nói: “Cho dù anh không ở bên cô ấy thì cũng sẽ ở bên một người khác.”
Tôi cắn môi.
“Vậy em thì sao?”
Anh tôi nghiêng mặt, không nhìn tôi.
“An An, ngoan nào.”
“Em là em gái anh nuôi lớn, chúng ta không thể ở bên nhau.”
Tôi lại bị anh trai từ chối.
Điều này khiến tim tôi đau nhói đến mức không thở nổi.
Anh trai luôn bảo tôi phải ngoan.
Nhưng vốn dĩ tôi không muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thich-anh-cua-toi/chuong-4.html.]
Tôi không muốn ngoan, tôi chỉ muốn anh trai tôi mà thôi.
Tống Lễ lau nước mắt cho tôi, động tác rất nhẹ nhàng.
Tay của anh trai rất đẹp, nhưng trên ngón tay lại có một vết chai nhỏ.
Thu Vũ Miên Miên
Xuyên qua da thịt, nó mang đến một cảm giác kỳ dị, ngứa ngáy.
Trên tay anh tôi có vết chai là bởi vì giặt quần áo.
Anh không cho tôi tự làm, tất cả quần áo của tôi đều do một tay anh giặt hết.
Bao gồm cả quần áo trong.
Sau khi lớn, tôi rất thích nhìn anh khi anh giặt chiếc áo lót của tôi.
Khi ấy anh rất tập trung, tỉ mỉ.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa áo, từng đợt lại từng đợt.
Cả mặt trước và sau của áo anh đều giặt kỹ.
Đột nhiên tôi đỏ mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tôi đáng thương nhìn chằm chằm anh trai.
Mái tóc tôi tản ra phía sau, đuôi tóc hơi xoăn, lơ đãng rơi trên cánh tay của anh trai tôi.
Tôi hận không thể dùng tóc quấn chặt lấy anh, không cho anh rời đi.
Anh tôi thở dài.
“An An, bây giờ em còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là yêu đâu.”
Tôi cởi ba cái cúc áo.
Tôi đã nhìn qua rồi, đúng là tôi kém Thẩm Huyên thật.
Mặc dù táo không ngon bằng dưa Ha- mi, nhưng táo cũng có một hương vị khác.
“Em mười tám tuổi, đã phát dục rồi. Anh trai, em không còn nhỏ nữa.”
“Anh thử một lần đi, chắc chắn sẽ thích.”
Anh tôi không dám nhìn nhiều.
Ngay sau đó anh khép cổ áo tôi lại.
Anh chậm rãi sửa sang lại quần áo lộn xộn của tôi.
Bàn tay to nóng rực của anh gạt sợi tóc tôi qua một bên.
Tôi nghĩ rằng anh đã hồi tâm chuyển ý nên hai chân thuận thế quấn lấy eo anh như rắn nước, rất chặt.
Hơi thở của anh trai trở nên nặng nề.
Tôi chưa kịp vui mừng.
Một giây sau, giọng nói dịu dàng của anh nói ra những lời làm tan nát trái tim tôi.
“An An, em không nên có tình cảm như vậy với anh.”
“Mấy năm nay chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Chỉ là em quá ỷ lại vào anh mà thôi.”
“Sau này, anh sẽ có ngôi nhà nhỏ của riêng mình, em cũng sẽ có.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của anh có chút do dự.
Nhưng rất nhanh nó đã biến mất.
Ngay sau đó tôi khóc không ngừng.
Tôi luôn cảm thấy có một sợi chỉ nhỏ quấn trái tim tôi càng ngày càng chặt, gần như không thở nổi.
Tống Lễ kéo chân tôi ra, dùng áo khoác che lại cảnh đẹp kia.
Tôi túm lấy góc áo anh.
Nhìn anh với hai mắt đẫm lệ.
Tôi gần như hèn mọn hỏi: “Anh, anh thật sự không thích em sao?”
Sau đó giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh tôi vang lên, hết sức chắc chắn.
“Anh đối với em chỉ có tình anh em mà thôi.”
…
Nửa đêm tôi lại lặng lẽ chui vào phòng anh trai tôi.
Anh tôi thở dài.
Tôi trầm mặc, cẩn thận ôm lấy eo anh.
“Anh trai, để em ôm một chút.”
Mắng tôi cũng được, chán ghét cũng chả sao.
Chỉ lần này thôi, một lần cuối cùng.
Anh trai tôi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Anh nói: “An An, sau này em sẽ gặp được rất nhiều người, em cũng sẽ gặp được người em yêu thật lòng.”
Nói xong, giọng anh có chút khàn khàn.
Tôi không nói lời nào, chỉ ôm chặt anh trai tôi.
Rất lâu sau tôi mới nói: “Anh, ngủ ngon.”