THI NƯƠNG NƯƠNG - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-01-06 06:47:15
Lượt xem: 263
8.
Mẹ nuôi tự xưng là công chúa của Kim Trì quốc cách đây ngàn năm, trong Kim Trì có một cái hồ vàng, nơi đây sản xuất vàng rất nhiều.
Quốc chủ chỉ có một cô con gái, coi như bảo bối. Cô ấy mắc bệnh nặng mà qua đời, quốc chủ đau lòng không thôi, đã dùng bí thuật chôn cất cô, không chỉ đem theo toàn bộ vàng bạc châu báu của quốc gia, còn chôn theo tám vị phò mã.
Gần đây, lũ lụt trên núi đã làm sạt lở, cuốn trôi quan tài của cô ấy ra ngoài. Cô tỉnh dậy phát hiện, tám phò mã đều không còn. Cô liền theo dòng nước trôi xuống, gặp được cha tôi.
Lời của mẹ nuôi làm cha tôi và mọi người sợ hãi không nhẹ.
"Công chúa nương nương, ý của người là, như người vậy... còn tám người nữa??? "
Không trách được nói, quốc gia sắp diệt vong, yêu quái đồng loạt xuất hiện.
Tám xác sống hoành hành khắp nơi, không phải là xong rồi sao?
Mẹ nuôi một tay quét đổ nửa bức tượng Sơn Thần trong miếu, tự mình ngồi lên vị trí thần.
"Đúng vậy!"
"Bổn cung vốn định bắt mấy kẻ nghịch thần đó về, nhưng giờ bổn cung đã đổi ý!"
"Làng này dân phong thuần hậu, phong thủy cũng không tệ."
"Bổn cung dự định mở đàn lập miếu ở đây, giáo hóa muôn dân!"
"Bổn cung muốn ngươi giúp bổn cung tu sửa miếu, thu hút tín đồ."
Cha tôi nghe vậy, thân thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Trong lòng thầm mắng đạo sĩ Lý hại người không nhẹ.
Nếu không phải ngày đó ông ta bắt tôi nhận người đỡ đầu, cũng sẽ không gặp được thi nương nương này.
Lập miếu cho xác sống, thu hút tín đồ, chẳng phải là hại người sao?
Nhưng nhìn thấy Tiết Tố Tố nằm bên cạnh, toàn thân tím đen, mắt trắng dã, chỉ có hít vào mà không thở ra.
Chết một người thì không sao, nhưng tôi mới chỉ đầy tháng, ông bà tôi chỉ có một đứa con trai là ông ấy, nếu ông ấy chết, chúng tôi phải làm sao?
Chỉ đành nghe theo lời tìm đến trưởng làng.
Đối với mọi người, câu chuyện là như thế này: khi xảy ra sạt lở trên núi, có một tấm bia đá xuất hiện, trên đó ghi lại cuộc đời của một công chúa của Kim Trì quốc cách đây hàng ngàn năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thi-nuong-nuong/chuong-8.html.]
Ông ấy theo chỉ dẫn của Đạo sĩ Lý, đã cho tôi nhận làm mẹ nuôi. Trong giấc mơ, ông ấy nhận được chỉ dẫn từ công chúa, bảo ông lên núi dưới gốc cây lớn đào một viên dạ minh châu, mang về thành phố bán tại tiệm đồ cổ.
Ông nhận được năm ngàn đồng đại dương, dùng để sửa chữa miếu thờ, dựng bàn thờ và tượng thờ, giáo hóa nhân dân, cứu độ chúng sinh.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trưởng làng và cha tôi là bà con xa, cha tôi phải gọi ông ấy một tiếng chú.
Nghe cha tôi nói, chỉ cảm thấy như chuyện hoang đường.
Nhưng thấy cha tôi thật sự lấy ra năm ngàn đồng đại dương, không khỏi có chút tin tưởng.
Mở họp tại từ đường, gọi các bô lão và dân làng lại cùng bàn bạc.
Người dân trong làng nghe cha tôi nói, chỉ cho rằng ông ấy nói mơ. Nhưng khi thấy tiền, mọi người đều do dự.
“Thằng Tư nhà họ Thích này là người thật thà, không giống kẻ nói dối."
"Hôm trước có người thấy thằng Tư ngồi tàu đi thành phố, còn tưởng rằng nó đi làm kiếm sống vì vợ đã mất, không ngờ là đi làm việc cho thần tiên?"
"Tôi tin lời cậu ấy, nhà họ Thích nghèo đến mức kêu lách cách, có năm ngàn đồng ai sẽ lấy ra, chắc chắn là mệnh lệnh của thần tiên, nó không dám làm trái!"
"Đúng, đúng, thằng Tư vừa mới mất vợ, lại chỉ có một cô con gái, có tiền sao không cưới vợ mới, mà lại đem ra xây miếu, phúc lợi cho làng, chắc chắn là thần tiên bảo nó làm!"
Vì vậy, trưởng làng ra lệnh gọi tất cả thanh niên trong làng đang làm việc bên ngoài trở về, và tìm thêm thợ từ các vùng lân cận, cùng nhau xây miếu. Vì ngân sách đầy đủ, năm đó, người dân trong làng đều xây miếu.
Trưởng thôn giám sát, cha tôi tính toán, đều có tiền công. Cuối năm, khi tính toán lại, thậm chí còn nhiều hơn so với những năm trước khi đi làm.
Làng vui vẻ, từ quỹ làng mua hai con heo béo, gi3t thịt tại khoảng đất trống trước miếu, tổ chức tiệc tùng, cùng vui vẻ.
Cha tôi trở thành người chuyển lời của thần tiên, trong thế hệ trẻ trong làng, đã có chút uy tín.
Nhìn thấy người dân trong làng bàn bạc về việc sửa chữa nhà cửa, có người nói muốn cưới vợ sinh con, còn có người nói muốn đi làm ở thành phố.
Theo chỉ dẫn của mẹ nuôi, cha tôi đưa ra gợi ý: "Những năm gần đây bên ngoài không yên ổn, tôi nghĩ không bằng đổi hết tiền thành lương thực, hạt giống thì tốt hơn."
"Có lương thực, dù nghèo một chút, vất vả một chút, cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói."
Có người không phục cha tôi.
"Thích lão tứ, đừng nghĩ rằng vì ông bỏ tiền ra sửa đền mà coi mình là quan trọng!"
"Chúng tôi đều đã góp sức, tiền công chúng tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu, ông không quản được!"