THI NƯƠNG NƯƠNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-06 06:44:35
Lượt xem: 25
2.
Cha tôi đã tổ chức tang lễ cho mẹ tôi trong bảy ngày, rồi an táng mẹ tôi một cách chu đáo.
Vào ngày tôi tròn một tháng cha tôi nhắm mắt ôm tôi, từ cửa nhà đi một đoạn rải tiền giấy.
Đạo sĩ Lý đã dặn, bảo cha tôi đi một trăm bước, khi mở mắt thấy gì thì nhận đó là đỡ đầu.
Mọi vật đều có linh hồn, có thể mượn sức mạnh. Có được sự che chở của người đỡ đầu, tôi sẽ lớn lên bình an.
Vào ngày đầy tháng, cha tôi theo lời đao sĩ ôm tôi ra ngoài. Mới đi được vài bước, bầu trời đã âm u dày đặc, gió núi thổi khiến tiền giấy bay tứ tung, xào xạc như những con bướm trắng.
Mực nước bên đường cũng dâng lên nhanh chóng. Nghe loáng thoáng tiếng người trong làng kêu gọi.
Có vụ sạt lở, lũ bùn đất, và còn cuốn trôi cả mộ cổ trên núi nữa, cha tôi tò mò muốn mở mắt, nhưng nhớ đến lời dặn của đạo sĩ Lý, không đi đủ một trăm bước thì không được mở mắt, nên lại cắn răng kiên trì.
Ông vừa đi vừa tò mò suy nghĩ, không biết khi mở mắt ra, cái đầu tiên nhìn thấy sẽ là gì.
Là một cái cây? Một viên đá? Chắc không phải là một con ếch…
Kết quả, vừa đi đủ một trăm bước, tôi trong lòng ông đã cười khúc khích.
Khi cha tôi mở mắt, ông thấy một chiếc quan tài màu đỏ m.á.u đang trôi theo dòng sông đến trước mặt ông.
Thật kỳ lạ, chiếc quan tài vốn từ từ trôi đi, đến trước mặt cha tôi lại dừng lại.
Cha tôi ôm tôi, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, ông quay người định chạy nhưng nhớ đến lời đạo sĩ Lý nói, nhìn thấy cái gì đầu tiên thấy gì thì nhận cái đó làm đỡ đầu.
Để thực hiện lời hứa với mẹ tôi, cha tôi cắn răng ôm tôi cúi đầu trước chiếc quan tài đỏ lớn.
“Vị trong quan tài, không biết tên tuổi của ngài… Hôm nay gặp gỡ, chính là duyên phận giữa con gái tôi và ngài.”
“Con gái tôi số khổ, vừa sinh ra đã mất mẹ, đạo sĩ Lý nói cần phải cho đứa trẻ nhận một người đỡ đầu, mượn vận may mới có thể nuôi sống, xin ngài nhận con gái tôi làm con đỡ đầu…”
Quan tài cũ từ trên núi trôi xuống, ai biết là từ năm nào tháng nào, dù là mộ tổ tiên, nhưng cũng không biết thuộc thế hệ nào.
Cha tôi nói ông mạnh dạn nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thi-nuong-nuong/chuong-2.html.]
Không ngờ, vừa dứt lời, tờ giấy đỏ ghi ngày tháng năm sinh của tôi bỗng bay lên, rơi xuống quan tài.
Nắp quan tài từ từ trượt mở, từ trong đó ngồi dậy một nữ thi.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Chỉ thấy nữ thi, mặc áo cưới đỏ thẫm, đội mũ phượng ngọc, mặt trắng như giấy, nhưng môi lại đỏ như máu, đôi mắt sống động, khóe miệng treo nụ cười quái dị. Đôi mắt như có ma lực, khiến cha tôi chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Nghe nữ thi từ từ lên tiếng: “Đã có duyên, thì đứa trẻ này chính là con gái nuôi của ta.”
“Sinh vào tháng bảy, vậy gọi là Nguyệt Bán, dễ nhớ.”
Cha tôi nhìn t.h.i t.h.ể nữ ngồi dậy trong quan tài, không dám tin vào mắt mình.
“Bà… bà bà bà… là người hay là ma!”
Nữ thi khẽ mỉm cười, bay ra khỏi quan tài, lơ lửng trước mặt cha tôi, nhìn ông từ trên cao. Móng tay đỏ tươi, dài như móng vuốt, chọc vào khóe miệng tôi.
“Không phải người, cũng không phải ma.”
“Nên là… xác chết!”
“Á!”
Cha tôi hoảng sợ kêu lên, nhưng thân thể như bị đổ bê tông, không thể động đậy, hai tay run rẩy suýt không ôm nổi tôi trong lòng.
Nữ thi đưa tay nhận tôi từ tay cha, ôm tôi vào lòng, tôi mới tròn một tháng, không những không sợ, mà còn rất thích hơi thở của bà ấy.
Không chỉ cười khúc khích với bà ấy, mà còn chui vào lòng bà, như đang tìm sữa uống.
Nữ thi bị hành động của tôi làm cho cười. “Con gái ngoan, mẹ nuôi không có sữa cho con uống, nhưng cũng không thể để con gái đói.”
Nói xong, bà ấy đưa tay từ mũ phượng xuống một viên dạ minh châu, đặt vào tay cha tôi.
“Đi, tìm cho con gái ta một người v.ú nuôi tốt nhất.”
Rồi lại chọc vào khóe miệng đang phồng lên của tôi: “Tiểu Nguyệt Bán ngoan, rất nhanh sẽ có sữa uống.”