THEO ĐUỔI ÁNH SAO - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:11:02
Lượt xem: 169
Tôi mơ một giấc mơ.
Thời cấp ba có một lần vì không lọt vào top 10 của khối, tôi bị ba lấy cành trúc đánh chảy cả máu.
Tôi trốn vào phòng của anh trai.
Túm lấy ống tay áo của anh bảo anh dẫn tôi bỏ trốn.
Lúc đó anh phản ứng thế nào tôi đã quên rồi, hình như là dỗ tôi đi ngủ.
Vì thế khi tỉnh dậy tôi có chút bực mình.
Ngoài cửa sổ vừa có một trận mưa to.
Tôi và anh tôi trốn lên một con thuyền du lịch ở Indonesia.
Nói là trốn, chứ thật ra đã xuất ngoại thì bọn họ cũng khó mà bắt được chúng tôi, tôi có cảm giác anh tôi như đang chạy đua với thời gian vậy—--liều mạng kéo tôi đi làm rất nhiều việc.
Mấy ngày nay, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt.
Tôi ngồi lên người anh.
“Anh, sao cứ phải đi núi lửa hôm nay thế, ngày mai đi không được à?”
“Không được.”
Người đàn ông nhìn tôi một cách đương nhiên, ngón tay mơn trớn eo tôi.
Cơ thể rõ ràng rất kháng cự việc tiếp xúc diện tích lớn, nhưng linh hồn lại rất muốn gần gũi anh.
“Anh, anh lúc nào cũng có nhiều bí mật thật đấy.”
“Cái gì nói được anh đã nói với em rồi.”
Khoang thuyền đung đưa, anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đôi mắt như mặt hồ, chầm chậm dập dờn.
“Không thể nói thì sao?”
“Là những thứ rất dơ bẩn.”
“Dơ bẩn thế nào.”
“Ham muốn em gái mình, có dơ bẩn không?”
Anh tôi lúc nào cũng bày hiện thực thảm khốc ra trước mặt.
Lấy nó che giấu nỗi đau của bản thân.
Cho nên tôi hoàn toàn hiểu được, thích tôi, đối với anh là một điều đau khổ.
Nhưng anh không biết, tôi cũng có một bí mật.
Tôi thích anh.
Trước khi anh thích tôi, tôi đã thích anh rồi.
Tôi mới là thứ dơ dáy nhất ở đây.
Núi lửa rất đẹp, ngọn lửa màu xanh vĩnh viễn bốc cháy cũng rất đẹp.
Nhưng trèo lên đó xong quả thật là mệt rũ cả người, sống không bằng chết.
Tôi không biết phải dựa vào ý chí bực nào mới về được khách sạn, đầu cắm xuống giường là không muốn động đậy gì nữa.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, bên tai vang lên tiếng lầu bầu của anh tôi.
Anh nằm cạnh tôi, đệm lõm xuống một miếng, ngón tay như có như không chọc chọc mái tóc xõa tung của tôi.
“Tinh Tinh, núi lửa ở Subaraya cũng leo xong rồi.”
“Lúc ấy, em còn bảo muốn đi đâu nữa nhỉ….”
Thế rồi vào hôm ấy tôi rốt cuộc cũng nhớ ra.
Anh đã nói gì lúc tôi trốn vào phòng anh năm xưa, xin anh đưa tôi đi trốn.
Anh tìm một quyển sách du lịch, bảo tôi tìm.
Tôi nhìn anh với hai con mắt ầng ậng nước mắt.
“Em tìm rồi anh sẽ mang em đi chứ?’
Cậu thiếu niên ngồi bên cạnh tôi, ánh trăng rót lên mi mắt anh.
“Tinh Tinh, bây giờ anh không có cách nào cả.”
“Nhưng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đưa em đến những nơi em muốn đến.”
Ngủ tới bốn giờ chiều hôm sau, tôi bị đói tỉnh.
Lúc mở mắt ra tôi thấy ngoài cửa sổ đang mưa, thành phố này lúc nào cũng mây mù, gió không ngớt đưa đẩy cánh cửa sổ cũ kỹ.
Bãi cỏ bên ngoài cũng đong đưa.
Tần Khiển ngồi trên chiếc ghế xếp cạnh tôi, trên mặt úp một cuốn sách, đầu ngửa ra sau.
Vào khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy đoán cực kỳ đáng sợ.
Tôi khẽ gọi tên anh, anh không cử động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/theo-duoi-anh-sao/chuong-7.html.]
Thế là tôi gạt phắt cuốn sách trên mặt anh xuống, lắc anh, anh vẫn không cử động.
Cuối cùng tôi còn định đưa tay kiểm tra anh còn thở không thì rốt cuộc anh cũng động đậy.
Lông mi của anh chọt vào lòng bàn tay tôi, anh vò mái tóc rối, sau đó ngồi dậy, nhìn tôi cười, “Tinh Tinh.”
“Sao vừa không thấy anh lại khóc rồi?”
“….”
Đó là vì trông anh như sắp chê’.t vậy.
Tôi im lặng nhìn anh chằm chằm, mặc anh hôn đi nước mắt của mình.
Anh tôi rất yếu ớt.
Đây là đạo lý tôi ngộ ra vào ngày thứ ba mươi sáu ở cùng với anh.
Không phải về tâm lý, cũng không phải về thể chất, mà là sự thật.
Chẳng sợ trời sập xuống có anh chống, tôi vẫn cảm thấy, giây tiếp theo anh sẽ tan biến như một cơn gió.
Vì khách sạn gần với núi lửa nên tự mang theo một suối nước nóng.
Tối qua tôi lên giường ngủ luôn nên vẫn chưa tắm, bèn vội vàng xuống ao ngâm.
Còn chưa hưởng thụ bao lâu, anh tôi đã đẩy cửa đi vào.
Áo sơ mi lỏng lẻo trên người, có lẽ không tính cùng tắm với với tôi.
Tôi ngoắc ngoắc tay với anh, anh liền ngồi xổm xuống cạnh bờ ao.
Tôi kéo phắt anh xuống nước.
Anh không bao giờ phòng bị tôi nên dễ dàng rơi xuống nước.
Sặc mấy ngụm nước, lúc anh ló đầu ra khỏi mặt nước vẫn đang cười.
“Tinh Tinh, em….”
Tôi đè anh lên bờ ao.
Nhìn thấy tai anh đỏ bừng.
Tôi ghé sát tai anh gằn từng chữ.
“Anh, em biết.”
“Hồi cấp ba, thật ra anh không thích em, đúng không?”
Nói về thứ tình cảm cấm kị, tôi mới là thứ nhất.
Bởi vì tôi biết lúc ấy người tôi thầm mến là ai, tôi cũng biết lòng tôi chất chứa thứ tình cảm hèn hạ đến thế nào.
“Sao lại không thích em chứ?”
Người đàn ông bị tôi đè lên bờ ao giơ bàn tay ướt sũng lên nhéo nhéo mũi tôi.
Nhìn tôi cười khoác lác:
“Người quan trọng nhất đời anh chính là em.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Là quan trọng nhất.”
Không phải là thích nhất.
“Anh, anh còn nhớ không?”
“Có một thời gian tường confession của trường rộ lên một cách chơi thế này, chỉ cần hai người đều nhắn lại tên của đối phương, tường confession sẽ để lại bình luận ghép đôi thành công.
“Anh có nhắn tên của em không?”
Anh tôi không thèm nghĩ đã nói:
“Đương nhiên.”
“Em cũng để lại tên anh, Tần Khiển.”
Giây phút ấy, tôi thấy rõ biểu cảm của anh tôi biến hóa kịch liệt, như bị thụi một cú hoàn toàn bất ngờ, thần người ra.
“Bây giờ.”
Tôi cấu thắt lưng anh.
“Có thể nói cho em biết vì sao lại làm vậy với em chưa?”
Anh rõ ràng không phải loại biến thái ngấp nghé em gái mình.
Không phải loại cực đoan cuồng khống chế.
Vì sao anh lại làm vậy với em, tự chôn vùi tiền đồ của mình.
Giữa màn sương mịt mờ, anh tôi đột nhiên bật cười.
Anh giơ tay, gõ vào giữa trán tôi.
“Tinh Tinh.”
“Em biết không, em là ngôi sao quý giá nhất của anh. Mà ngôi sao thì nên vĩnh viễn toả sáng, bất kể giây phút nào cũng không thể dập tắt.”