Thế Tử Phi Trùng Sinh - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:52:44
Lượt xem: 5,781
5
Hạ Nghiên biết mình gây ra họa lớn, ngay sáng sớm hôm sau đã cùng Hạ Khiêm đến đón ta về nhà.
Mẫu thân lấy cớ rằng ta bị phong hàn đêm qua, mời hai người uống chén trà, sau đó chẳng chút biểu cảm tiễn họ đi.
Bà nói: "Chuyện này đã xảy ra thì phải làm lớn lên, phủ Định Vương phải thể hiện rõ thái độ. A Ngữ chịu bao nhiêu ủy khuất, không phải vài lời ngọt ngào của Hạ Khiêm là có thể bỏ qua."
Ta ngoan ngoãn nép vào lòng mẫu thân: "Con nghe lời mẹ."
Vài ba ngày sau, khi tin đồn Hạ Khiêm muốn hưu thê bắt đầu lan truyền, ta bước ra khỏi phủ.
Bảo Trà Lâu vừa có một thầy kể chuyện mới, nghe nói hôm nay sẽ kể một câu chuyện lạ lùng, rất nhiều phu nhân, tiểu thư đã sớm đặt chỗ.
Khi ta đến nơi, đã có nhiều người ngồi sẵn, Hạ Nghiên cũng có mặt, thấy ta thì đôi mắt sáng lên.
"Phong hàn đã đỡ hơn chưa? A Khiêm vẫn nhắc đến muội, hỏi khi nào muội sẽ trở về. Trang viên mới gửi tới nhiều sơn hào hải vị, ta sai người bảo mẹ hầm cho tối nay nhé?"
Chuyện Hạ Khiêm không thể làm đàn ông, ít ai biết, nên Hạ Nghiên mới thường xuyên gây khó dễ cho ta.
Bây giờ biết sự thật nằm ở chính đệ đệ của mình, hẳn nàng ta hối hận vô cùng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhìn quầng thâm dưới mắt dù đã dùng phấn cũng không che giấu được, ta đoán những ngày qua nàng ta sống không dễ chịu chút nào.
Khó khăn lắm nàng mới có thể hạ mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với ta.
Thầy kể chuyện sắp lên sân khấu, ta đẩy tay nàng ta ra, lạnh lùng đáp: "Để ngày mai hẵng tính."
Hạ Nghiên nóng ruột nhưng không biết làm thế nào, đành nói thêm vài câu rồi quay về phòng riêng của mình.
Một nha hoàn đứng sau nàng ta không vào theo, nhân lúc không ai để ý, lẻn xuống lầu và rời đi.
Bạch Thúy mở cửa sổ nhìn ra: "Có vẻ là đi gọi thế tử."
Ta vuốt ve chén trà, nhấp một ngụm, thong thả đáp: "Như thế cũng tốt."
Sau hồi trống dồn dập, thầy kể chuyện chính thức bước lên sân khấu.
"Hôm nay sẽ kể câu chuyện về một tiểu thư nhà giàu yêu phải một thư sinh nghèo khổ...
'Lục Ân Ân cuối cùng cũng chờ được Triệu Kiều đỗ trạng nguyên, nhưng trong đêm tân hôn mới phát hiện người mình yêu là thái giám.'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-phi-trung-sinh/phan-4.html.]
'Hai người trải qua muôn vàn khó khăn mới đến được với nhau, hơn nữa Triệu Kiều thề sẽ chỉ yêu một mình nàng, Ân Ân dại dột đồng ý giữ bí mật.'
'Nhưng lâu ngày không có thai, người ngoài không biết sự thật, lời đàm tiếu nhanh chóng khiến nàng phải ngày ngày rơi lệ...'"
Giọng kể hơi khàn, giống như tiếng đàn gảy dưới ánh trăng, mang theo nỗi tiếc nuối day dứt lòng người.
Không ít tiểu thư, phu nhân nghe đến mức gần rơi lệ, có người còn cảm thấy câu chuyện này có phần quen thuộc.
Cho đến khi Hạ Khiêm bước vào trà lâu, kèm theo câu nói của thầy kể chuyện: "Triệu Kiều thật sự yêu Lục Ân Ân sao, hay hắn yêu chính lòng tự tôn của một nam nhân?" Những đôi mắt trong trà lâu đồng loạt hướng về phía Hạ Khiêm.
Hạ Khiêm không hiểu chuyện gì, vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, bước lên lầu.
Đúng lúc đó, ta "vô tình" mở cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Khiêm nhanh chóng bước đến, vẫn giữ vẻ ôn nhu như trước: "A Ngữ, ta đến đón nàng về nhà."
Nếu là trước kia, chắc hẳn ta sẽ xấu hổ cúi đầu, cùng hắn sóng bước.
Nhưng giờ đây, trong đầu ta chỉ thoáng qua hình ảnh Hạ Khiêm ôm Lý Uyển khiến ta ghê tởm.
Ta không muốn nói chuyện với hắn, thậm chí khi hắn tiến thêm một bước định nắm lấy tay ta, ta đã lùi về phía sau.
Gương mặt Hạ Khiêm cứng đờ, vừa định mở miệng thì câu chuyện giữa tiểu thư nhà giàu và thư sinh nghèo vẫn tiếp tục dưới lầu.
"Cuối cùng một ngày, Lục Ân Ân không chịu nổi nữa mà về nhà mẹ đẻ. Triệu Kiều lo sợ bí mật bị bại lộ, ngày ngày đến Lục phủ xin người nhưng đều bị từ chối. Đến khi lão phu nhân quá đau lòng, dùng gậy đánh vào người Triệu Kiều, lúc đó mọi người mới biết rằng trạng nguyên lang không thể làm đàn ông."
Trên lầu, ta và Hạ Khiêm vẫn còn đang giằng co.
Thầy kể chuyện dừng một lúc, như muốn nhấn mạnh từng câu nói.
Vì vậy, cả phòng bao và đại sảnh đều có người nháy mắt, cố gắng hiểu rõ xem đây là câu chuyện hay là...
Hạ Khiêm chưa nghe qua nửa đầu câu chuyện, nhưng với vài lời ngắn ngủi, câu chuyện đã trở nên quá rõ ràng.
Trong chớp mắt, đồng tử hắn co rút lại, sắc mặt tái nhợt, sự vui mừng trong mắt cũng tan biến.
Hạ Nghiên ở phòng bên cuống cuồng đẩy cửa, kéo hắn vào trong.
Kèm theo tiếng "rầm" nặng nề, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Ta đứng trên hành lang, từ trên cao nhìn xuống những khuôn mặt sững sờ.
"Quả là một câu chuyện hay, các vị thấy có phải không?"