THÊ TỬ NUÔI TỪ NHỎ - CHƯƠNG 7 - END
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:42:41
Lượt xem: 336
12
Mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa lên, ta đã bị Tiết phu nhân gọi dậy, bận rộn sửa soạn cử hành nghi thức suốt một ngày, tới tận buổi chiều ta mới an vị ngồi trong tân phòng.
Ta vốn chính là nhi tức từ nhỏ của Tiết phủ, theo lí mà nói sẽ không cần phức tạp như hai nhà kết thân, chỉ cần vận trang phục của tân nương, lên kiệu hoa được khiêng một vòng quanh thành là xong.
Nhưng Tiết Quý Triển không muốn ta phải chịu thiệt thòi, tất cả mọi nghi thức hắn đều thực hiện tốt nhất có thể.
Có lẽ bởi vì Tiết Quý Triển đã là mệnh quan triều đình, sang năm mới sẽ lập tức nhậm chức, nên người đến chúc mừng cũng rất nhiều.
Ngay cả Phương cô nương ngày đó thân thiết gọi hắn là “Triển lang” cũng tới chung vui.
Nhàn cư vi bất thiện
Khi nhìn thấy ta, nàng tươi cười rạng rỡ đi tới tặng ta một bộ trang sức tinh xảo, vui vẻ chúc ta tân hôn hạnh phúc.
Nhớ tới danh xưng “Triển lang” nàng từng gọi, ta có chút không tự nhiên mà cuộn cuộn ngón chân.
Cho tới khi nhìn thấy nàng thân thiết gọi những nam nhân khác là “Phùng lang”, “An lang”, “Thụy lang”, “Nghiêu lang”, gọi ta là “Cẩm Nhi”, ngay cả Tiết phu nhân cũng gọi là “Như Ý tỷ tỷ”, ta mới hiểu ra.
Thôi được, đây chính là miệng lưỡi lanh lợi của nữ nhi thương hộ mà ta không thể nào học được.
Vừa nghe liền có cảm giác chúng ta rất thân thiết vậy…
Nhi nữ ân sư của Tiết Quý Triển cũng đến, hai mắt nàng đỏ bừng, dường như đã khóc suốt một đêm, nhưng khi nhìn thấy ta, nàng vẫn khách khí mỉm cười, “Rốt cuộc sư huynh cũng cưới cô. Trước đây khi hắn hỏi mua cao phù dung ta làm nói muốn tặng cho cô, ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến… Vị sư huynh này của ta đối xử với ai cũng nho nhã có thừa thân cận không đủ, chỉ khi nhắc tới cô mới có thêm vài phần vui vẻ, thường xuyên treo bên miệng câu “Tiểu nha đầu nhà ta”... Chúc hai người tân hôn vui vẻ!”
Cao phù dung đó là do nàng làm?
Ta có chút kinh ngạc.
Nàng hơi nghiêng người chúc phúc cho ta, rồi mới rời đi.
Ta ngồi trên giường hỉ, suy nghĩ rất lâu.
Bận rộn suốt cả một ngày, tới tận đêm khuya trăng treo đỉnh đầu, Tiết Quý Triển mới mang theo một thân mùi rượu tiến vào.
Trên mặt hắn là hai vạt đỏ bừng vì men, bước chân hơi chếnh choáng, ngồi xuống trước mặt ta, ngây ngô cười, “Cẩm Nương, rốt cuộc nàng cũng trở thành thê tử của ta rồi…”
Ta nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, trong lòng nhất thời cảm thán, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”
Từ nay về sau, chúng ta chính là phu thê.
Hắn nắm tay ta, cẩn thận vuốt ve, miệng không ngừng than thở, “Nàng đã gả cho ta rồi, sau này không được tùy tiện bỏ đi nữa. Nàng là của ta, cũng chỉ có thể làm thê tử của ta, không được gả cho người khác nữa, biết không?”
Ta nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn tú đối diện hiện lên chút ấm ức và lo lắng, khiến cho lòng ta không khỏi đau xót.
Ta không biết nên nói thế nào, chỉ có thể kéo hắn ngồi đến bên cạnh ta, dịu dàng nói, “Ta sẽ không chạy, chàng yên tâm.”
Hắn tủi thân ậm ừ mấy tiếng.
Ta đột nhiên muốn bật cười, đã là mệnh quan triều đình rồi, bày ra dáng vẻ này còn thể thống gì nữa.
Nhớ lại những lời hắn vừa nói, ta hỏi, “Ta từng thiếu chút nữa trở thành thê tử của Mạnh Lai, chàng có để ý không?”
Nghe ta nói vậy, hắn lập tức vươn tay che kín miệng ta, bắt đầu càn quấy, “Không được nói! Không cho phép nàng nhắc đến người khác! Nàng là của ta! Ta không có phép nàng nghĩ tới người khác nữa!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, lại không nhịn được trêu chọc, “Triển lang ~ Những lời chàng nói Cẩm Nhi đều nhớ kĩ ~”
Hắn vỗ một cái lên m.ô.n.g ta, sau đó thuận thế nhào lên, vùi mặt bên cổ ta, “Cẩm Nương, nàng thơm quá.”
Ta dở khóc dở cười, “Mau tránh xa, chàng làm thế này giống hệt cún con vậy.”
Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt u oán nhìn ta, “Cẩm Nương, nàng đúng là chẳng có tâm nhãn gì cả…”
Sau đó lại rũ mắt nhìn đôi môi thoa son đỏ của ta, thì thào, “Thứ này, có ngon không?”
Không chờ ta trả lời, hắn liền cúi xuống cắn lên.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-nuoi-tu-nho/chuong-7-end.html.]
Một đêm vô mộng.
13
Sau khi kết hôn không bao lâu, ta và Tiết Quý Triển cùng đến đất phong nhậm chức.
Tiết phu nhân ở lại Tiết gia, không đi cùng chúng ta. Bà nói bà đã mệt mỏi cả đời, không chịu nổi đường xa mệt nhọc, ở lại gia môn thanh thản làm một phu nhân hưởng an nhàn là tốt rồi.
Hiện giờ Tiết Quý Triển phải tự tranh thủ cho tiền đồ của mình, hai chúng ta có thể tự chăm sóc lẫn nhau, không cần bà phải lo lắng nữa.
Tiết Quý Triển năng lực hơn người, lăn lộn ở đất phong ba năm, làm ra không ít công trạng, được Hoàng thượng triệu về kinh thành.
Sau khi tới kinh thành không bao lâu, ta có tin hỉ.
Tiết phu nhân vội vàng lên kinh chăm sóc cho ta, chín tháng mười ngày sau ta thuận lợi sinh ra một nam hài, khiến bà cười không ngớt miệng.
Tiết Quý Triển lại không được vui vẻ lắm. Hắn nói nam hài sẽ không hiểu chuyện thân thiết như nữ hài, giống hắn tuy một lòng yêu quý kính trọng mẫu thân, nhưng cũng không thể thường xuyên ở bên bà được, ngược lại ta và Tiết phu nhân thường xuyên trò chuyện thân thiết, nên hắn hi vọng có được một nhi nữ giống như ta.
Ta cũng thích nhi nữ, nhưng ba năm sau, ta vẫn sinh hạ một nam hài, khiến Tiết Quý Triển tức giận đến thở phì phì.
Ta dở khóc dở cười, nam hài nữ hài cũng đều là hài tử của hắn, không biết rốt cuộc hắn đang tức giận chuyện gì.
Hắn nói, ta phải cực khổ đến như vậy lại không thể sinh được nhi nữ như mong muốn, nhất định là là lỗi của nhi tử.
Ta phạt hắn ngủ trong thư phòng suốt mấy ngày, hắn mới có thể chân thật vui vẻ chuyện hắn có nhi tử.
Cũng không biết thư sinh nho nhã năm ấy đã đi đâu mất rồi, bây giờ trước mặt ta chỉ còn một tên nhóc lớn xác, lại còn ấu trĩ nữa.
Trước đây chúng ta vốn hạnh phúc êm ấm, sau khi có hai nhi tử, cuộc sống lại càng thêm hòa thuận ân ái.
Tuy chúng ta không có mối tình cảm động đất trời như các thuyết thư thường đi kể khắp nơi, trải qua muôn vàn chông gai mới tìm được chân tình, cũng không làm nên chiến công hiển hách ghi danh sử sách, nhưng chúng ta có thể nắm tay nhau đến bách niên giai lão, như vậy là đủ rồi.
Ngoại trừ hắn vẫn luôn nhớ lại nợ cũ, bĩu môi than thở ta yêu hắn không đủ, còn nói nếu ta có thể yêu hắn bằng một nửa hắn yêu ta, hắn đã ngày ngày thắp hương cảm tạ Thần Phật rồi.
Thậm chí thỉnh thoảng hắn còn hỏi ta, có phải vì ta vẫn còn nhớ thương Mạnh Lai nên mới không chuyên chú vào hắn không, chuyện năm xưa không nhắc lại liền không ăn cơm ngon.
Ta dở khóc dở cười.
Người này đúng là một lu giấm, ngay cả giấm của nhi tử hắn cũng ăn.
Ta đút cơm cho nhi tử, hắn ngồi bên cạnh sẽ than trời oán đất khi hắn đổ bệnh ta cũng không chăm sóc hắn như vậy.
Ta may áo cho nhi tử, hắn sẽ nói bóng gió hắn không có nhiều may mắn như vậy, cho đến bây giờ chưa từng nhận được một kiện y phục nào do chính tay thê tử làm cho.
Tới tận khi ta may cho hắn vài bộ y phục, hắn mới không nhắc lại chuyện này nữa.
Ta vốn là người nội liễm ẩn nhẫn, mọi chuyện đều tự giữ trong lòng, lại bị hắn dẫn đường từng bước mà biểu lộ ra tâm ý của mình.
Sau này, thậm chí ta còn cảnh cáo hắn, hạ triều phải lập tức trở về, không được ra ngoài thân cận cùng nữ nhân khác.
Hắn trở thành “tai bồ cào” nổi tiếng trong kinh thành.
(*) Tai bồ cào: Một danh xưng của Tứ Xuyên, ý chỉ người đàn ông sợ vợ, nhưng thực chất là một cách khen ngợi đàn ông thương yêu vợ, sợ vợ tức giận vất vả.
Ta không thể hiểu nổi, địa vị hắn cao vậy, vì sao vẫn một lòng một dạ đối xử với ta tốt như những ngày đầu? Ta có thể thấy được rất nhiều nữ nhân muốn tiếp cận thân thiết với hắn, ai nấy không xinh đẹp cũng đều tài hoa hơn người, vậy mà hắn vẫn chẳng mảy may động lòng.
Hắn chỉ cười nói, “Không phải cá, sao biết niềm vui của cá? Không phải ta, sao biết hạnh phúc của ta khi yêu Cẩm Nương?”
Tới tận năm hắn sáu mươi tuổi, bệnh tật quấn thân, trước lúc lâm chung mới nắm tay ta hoài niệm, “Ta thật nhớ mưa bụi Giang Nam năm xưa… Ngày ấy mẫu thân đưa nàng trở về, trên đầu cài một đóa hoa hạnh, mưa phùn lắc rắc phủ lên vai nàng, tựa như tiên giáng trần… Lúc đó nàng sợ hãi gọi ta một tiếng thiếu gia, ta đã nghĩ, cô nương này còn xinh đẹp hơn cả hoa hạnh…”
Tiết Quý Triển yêu ta trọn một kiếp người, ban đầu là nhan sắc, sau đó là thân thiết làm bạn, cuối cùng là tình nghĩa đậm sâu.
Toàn thân ta, không có điểm nào hắn không thích.
Cũng giống như trên người hắn, không có điểm nào ta không yêu…
HOÀN