THÊ TỬ NUÔI TỪ NHỎ - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:42:11
Lượt xem: 191
10
Ta ái mộ Tiết Quý Triển, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Có ai lại không thích một người nắm tay dạy mình viết từng con chữ, dạy mình đạo lí thánh hiền, không hề huênh hoang kiêu ngạo, kiên nhẫn giảng giải từng tri thức hắn biết cho mình đây?
Có ai lại không thích một người giữa mùa đông vẫn kiên trì chép sách đến sưng đỏ hai tay chỉ vì mua cho mình một xâu mứt quả đã muốn ăn bấy lâu, vĩnh viễn đứng về phía mình, khen ngợi mình là cô nương xinh đẹp lương thiện nhất, liều mạng cố gắng chỉ vì quan điểm “Người khác có thì nàng cũng phải có” đây?
Không biết từ bao giờ, ta đã động lòng yêu thương hắn.
Nhưng ta không hề biết hắn cũng thích ta. Hắn chỉ thường xuyên xoa đầu ta, giống như đang xoa đầu chó nhỏ mèo nhỏ.
Tiểu thuyết vẫn nói, nếu yêu thích một người, khi gặp được người đó sẽ mặt đỏ tim nhanh.
Nhưng sau khi ta trưởng thành, lại dần trở nên tự ti rụt rè.
Tiết Quý Triển dung mạo tuấn tú, học vấn uyên thâm, ôn nhu kiên nhẫn, ta đã từng vô số lần tự suy ngẫm, ngoại trừ không thích ta, hình như hắn chẳng còn khuyết điểm gì.
Ta tự biết ta không xinh đẹp, không thông minh, chẳng còn điểm nào xứng được với hắn.
Vì vậy, ta lại càng không dám biểu đạt tâm ý của mình.
Ta chỉ sợ người khác biết được sẽ cười nhạo chế giễu, “Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!”
Cuối cùng, ta quyết định che giấu ý tưởng chân thật nhất trong lòng mình, vừa sợ hắn biết ta ái mộ hắn, cũng sợ hắn thật sự không biết.
Ta tự giam trái tim của mình trong một chiếc hộp kín, dệt lên một câu chuyện hư ảo tự biên tự diễn, ra sức thuyết phục bản thân không cần mơ mộng hão huyền.
Nhưng hóa ra, Tiết Quý Triển chú ý đến tất cả những chuyện đó.
Hắn hiểu được sự do dự và nhút nhát của ta, cũng hiểu được sự lo lắng và khó xử của ta.
Hắn đích thân chuẩn bị đêm pháo hoa long trọng hoa lệ như vậy, chỉ vì chính thức cầu thân với ta.
Mặc dù ta chỉ là thê tử được mua về từ nhỏ, mặc dù hắn đã xin Hoàng thượng ý chỉ tứ hôn, nhưng hắn cũng không hề coi nhẹ ý kiến của ta.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ta cũng sẽ được coi trọng như vậy.
Chuyện hắn nhờ Phương cô nương ngày ấy, chính là muốn đặt một khối ngọc đồng tâm mà nhà nàng khắc ra.
Mà khối ngọc này, chính là sính lễ đầu tiên của hắn.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-nuoi-tu-nho/chuong-6.html.]
Hôn sự của chúng ta được tổ chức khá gấp gáp, bởi vì hắn sắp phải lên kinh nhậm chức, nên đã cố ý chọn ngày lành gần nhất.
Sinh nhật của ta là ngày Tám tháng Tám.
Ta bắt đầu ngày ngày ở trong căn nhà mới thuê, chuẩn bị làm một tân nương tử.
Sau khi ta trở về, Tiết phu nhân cực kì nhiệt tình với ta.
Ta vẫn chưa thể quen với sự thay đổi của bà, trước đây khi ta ở Tiết gia, tuy bà dịu dàng thiện lương, nhưng cũng không thân thiết như vậy.
Hơn nữa, rõ ràng mấy tháng trước bà còn vì tiền đồ của Tiết Quý Triển mà ôm hi vọng leo cao, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không còn nữa.
Nhàn cư vi bất thiện
Đúng là kì lạ.
Cho đến khi ta mang chuyện này ra hỏi Tiết Quý Triển, hắn mới nói với ta, ngay sau khi ta rời đi, hắn liền đổ bệnh.
Tiết phu nhân đến nhà phụ mẫu cũng không thể tìm thấy ta nên viết thư cho hắn, hắn mới kể chuyện hắn đổ bệnh cho bà nghe, lúc này bà liền nhớ tới chuyện ta không chỉ là nha đầu mua về bằng hai lượng bạc, mà còn là thê tử “vượng phu” mà bà phải rất lâu mới tìm được.
Hiện tại “phu” đã vượng, bà lại muốn đuổi ta đi, cho dù là Bồ Tát cũng không thể bao dung được hành động qua sông đoạn cầu này, cho nên Tiết Quý Triển mới sinh bệnh.
Tiết Quý Triển còn nói với Tiết phu nhân, có lẽ mỗi lần hắn tham gia thi cử đều thuận lợi đỗ đạt cao như vậy, đều là bởi vì có ta ở bên.
Cho tới khi ta chuẩn bị thành thân với người khác, Tiết Quý Triển phun ra một ngụm máu, Tiết phu nhân mới chân thật tin tưởng, ta gả cho người khác vẫn có thể sống tốt, nhưng sợ là Tiết Quý Triển không còn được an ổn nữa.
Cho nên hiện tại bà rất hài lòng với ta, với chuyện Tiết Quý Triển muốn cưới ta làm thê tử lại càng không có ý kiến.
Lúc này ta mới biết, hóa ra bà coi ta là “thần y” cứu mạng Tiết Quý Triển.
Thật sự thần kì như vậy?
Ta hỏi Tiết Quý Triển, “Sau hôm ta đi, chàng thật sự đột ngột sinh bệnh?”
Tiết Quý Triển “Ừm” một tiếng, nắm tay ta đặt ở trước n.g.ự.c hắn, “Sinh bệnh tương tư, ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày đều u sầu ảo não.”
Đáng ghét, ta đẩy hắn ra, xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.
Tiết Quý Triển này, miệng càng lúc càng ngọt, cứ như bôi mật vậy.
Trước đây rõ ràng hắn là thiếu gia thư sinh nho nhã điềm đạm, không biết rốt cuộc trong thời gian này đã học xấu từ ai.
Hoặc có lẽ hắn vốn chính là như vậy, chẳng qua sau này thường xuyên phải đến lớp học tập, thời gian ở bên ta rất ít, một tháng không gặp nhau được mấy lần, cho nên ta mới tri nhân tri diện bất tri tâm.
Ngày Tám tháng Tám, ta tròn mười bảy tuổi.
Hôm ấy cũng chính là ngày ta chính thức gả cho người ta.