THÊ TỬ NUÔI TỪ NHỎ - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:41:30
Lượt xem: 249
8
Ta hít sâu mấy hơi mới nén xuống xúc động muốn xoay người bỏ đi.
Tiết Quý Triển đúng là không biết xấu hổ, mới một khắc trước hắn còn thâm tình nói muốn cưới ta làm thê tử, một khắc sau đã cùng người ta tươi cười trò chuyện, Nguyệt Nhi Triển lang ngọt ngào, đúng là buồn cười.
Trước đây, nhi nữ của ân sư hắn cũng mỗi ngày gọi hắn là “Ca ca” thân thiết.
Bất kì ai trong các nàng cũng đều thân mật với hắn hơn ta.
Tiết Quý Triển đúng là tên nam nhân xấu xa lưu luyến giữa các nữ nhân!
Nghĩ như vậy, ta cũng không muốn thấy cảnh ân ái của bọn họ nữa, đơn giản trở về phòng, bắt đầu sắp xếp lại giường.
Trước nay ta vẫn luôn dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh, nếu đã trở về Tiết gia, đương nhiên ta phải ăn no ngủ kĩ, để cho dù sau này xé mặt bất hòa với Tiết Quý Triển ta cũng có sức bỏ chạy.
Mấy nha đầu bên cạnh Tiết phu nhân hình như đều là mới được mua về, thấy ta tự dọn phòng liền sốt ruột chạy tới khuyên nhủ không ngớt.
Thật ra các nàng đã sớm thu dọn bài trí phòng cẩn thận, ta cũng không có gì để làm.
Nhưng ta cũng không thể đứng sững ở đó, tận mắt nhìn hai bọn họ ve vãn tán tỉnh nhau như vậy.
Càng nghĩ càng giận, ta oán giận nắm chặt góc chăn, coi nó chính là tên tiểu nhân Tiết Quý Triển kia mà hành hạ.
Tiết Quý Triển cười cười bước vào phòng, thấy mặt ta nửa xanh nửa trắng liền hỏi, “Cẩm Nương làm sao vậy?”
Cười hạnh phúc như vậy, xem ra ban nãy nói chuyện với “Nguyệt Nhi” rất vui vẻ!
Ta không nhịn được mà âm dương quái khí nói, “Không làm sao nha Triển lang, Cẩm Nhi đang thu dọn giường mà thôi ~”
Mắt thường cũng có thể thấy thân thể của hắn đột nhiên run lên một cái, hắn gượng cười, “Sớm đã có người thu dọn cho nàng rồi. Nàng đừng làm việc này nữa, mau tới nhìn chiếc hộp trang điểm kia xem.”
Nhàn cư vi bất thiện
Nghe vậy, ta liền nhìn về phía chiếc hộp được đặt trên bàn trang điểm, thật sự sinh ra mấy phần hiếu kì.
Tiết Quý Triển tiến lên một bước, mở hộp trang điểm ra, bên trong cất đầy trâm vàng vòng ngọc.
Ta sờ sờ chiếc trâm trên đầu, chiếc trâm bạc đơn giản mà ta thường xuyên cài này chính là Tiết Quý Triển chép sách rất lâu mới kiếm đủ tiền mua tặng ta.
Quả nhiên bây giờ hắn đã phát đạt, một hộp nhiều trang sức như vậy cũng có thể mua được.
Đó đều là những món đồ mà ta mơ ước đã lâu.
Rốt cuộc là phải tốn bao nhiêu bạc chứ?!
Đột nhiên ta cảm thấy cõi lòng chua xót.
Tiền đồ của hắn xán lạn, người thích hắn cũng không còn chỉ là ta nữa.
Hôm nay là Phương tiểu thư, ngày mai là Trương tiểu thư, ngày mốt là Vương tiểu thư, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh các tiểu thư gửi thư hẹn gặp hắn ùn ùn không ngớt.
Một nha đầu chỉ tốn hai lượng bạc là có thể mua về như ta, có thể đặc biệt hơn bọn họ sao?
Hắn lấy một cây trâm trong hộp ra, ướm lên búi tóc của ta thử, đánh giá một lượt, vô cùng hài lòng, “Ta nghĩ không sai mà, Cẩm Nương cài trâm này nhất định sẽ rất đẹp.”
Ta rơi vào tình tự rối rắm giữa một bên là lo lắng mất mát, một bên là vui vẻ hạnh phúc, nhưng nghĩ đến cô nương ban nãy, lại nhịn không được mà nói, “Có đẹp hơn nữa cũng chẳng thể nào so với Nguyệt Nhi cô nương nha.”
Nghe ta nói vậy, hắn cũng không giải thích gì thêm, chỉ yêu chiều xoa xoa đầu ta, “Được rồi, Cẩm Nương, trong lòng ta nàng là cô nương xinh đẹp nhất. Nàng nghỉ ngơi trước đi, hai hôm sau ta sẽ dẫn nàng đến chợ ở thành Tây đi dạo.”
Nói xong, hắn liền thần bí rời đi.
Thật qua loa.
Ta cảm thấy trong lòng ảo não, lại không có chỗ phát tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-nuoi-tu-nho/chuong-5.html.]
Vùi mình trong chiếc giường lớn nửa ngày, tới tận khi các nha đầu tới giúp ta chải đầu trang điểm, ta mới miễn cưỡng ngồi dậy.
9
Chợ ở thành Tây là nơi náo nhiệt nhất nơi này, nhưng trước nay ta rất ít khi tới.
Thứ nhất, Tiết phu nhân không thích ra ngoài, Tiết Quý Triển lại thường xuyên không ở nhà, nên đại đa số thời điểm ta đều ở bên bà.
Thứ hai, đương nhiên là bởi vì ta không có bạc.
Những sau khi Tiết Quý Triển đỗ cử nhân, rất nhiều người tới cửa tặng quà, ngay cả những gia môn trước nay không vừa mắt Tiết gia cũng sốt sắng lấy lòng. Bây giờ hắn đã là mệnh quan triều đình, lại càng không thiếu bạc.
Hắn đi đến bên cạnh ta, không ngừng hỏi:
“Nàng có thích thứ này không?”
“Có muốn mua thứ này không?”
“Món này trông có vẻ rất ngon, nàng có muốn nếm thử không?”
“Ta thấy thứ này rất hợp với nàng!”
Chỉ cần món nào ta nhìn nhiều hơn một chút, hắn liền vung tay mua về.
Suốt mười năm đã quen tiết kiệm vun vén, nay đột nhiên nhìn hắn hào phóng tiêu tiền như nước, ta lại cảm thấy có chút không vừa mắt, “Tiết Quý Triển, hiện tại ngài đang nhiều bạc không biết nên tiêu vào đâu sao?”
Hắn tiến lại sát bên tai ta, nhẹ giọng lấy lòng, “Cẩm Nương đang sốt ruột quản lí chuyện chi tiêu trong phủ sao? Đêm nay ta sẽ bảo mẫu thân giao quyền quản gia cho nàng!”
Ta chưa bao giờ biết miệng lưỡi hắn có thể trơn tru bóng mỡ như vậy, như thể ta và hắn sẽ lập tức thành hôn vào ngày mai vậy.
Bị hắn cố ý hiểu lầm, ta xấu hổ đỏ bừng mặt, nghiêng người né tránh.
Nhưng đường chợ đông đúc nhốn nháo, ta mới tránh được hai bước, vừa quay lại đã không thấy Tiết Quý Triển đâu.
Không trung chợt rực sáng, “Đùng!” một tiếng vang trời, pháo hoa rực rỡ nở rộ lên đầu mọi người.
Mọi người lập tức nhìn lên, ai nấy đều thốt ra những tiếng kêu kinh hỉ.
Một tràng lại một tràng pháo hoa nổ tung hoa lệ, ta đến tuổi này cũng chưa từng thấy nhiều pháo hoa như vậy, thậm chí trong lễ mừng năm mới cũng chưa gặp qua.
Ta ngẩng đầu say mê ngắm nhìn bầu trời lóa mắt, nhất thời xung quanh như yên lặng xuống dưới.
Lưng ta bị người ta nhẹ nhàng gõ.
Ta quay đầu, Tiết Quý Triển đang cầm một chiếc đèn hoa đăng thắp nến sáng đứng ở nơi đó.
Vóc dáng hắn cao ráo khỏe mạnh, bộ y phục màu thanh thiên khoác lên người càng hiển lộ khí chất ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi, vô cùng sáng lạn.
Đôi mắt hắn hàm chứa tình yêu sâu đậm, hắn nghiêm túc chắp tay thi lễ với ta, trong tay là một khối ngọc đồng tâm kết tinh xảo, “Hứa Cẩm Nương, ta nguyện dùng hiện tại và tương lai của bản thân làm sính lễ, vô luận sinh lão bệnh tử, kiếp này chỉ có một mình nàng. Nàng có nguyện ý… làm thê tử của ta không?”
Trái tim của ta đột nhiên đập loạn.
Cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy hắn nghiêm túc đến như vậy.
Vô luận sinh lão bệnh tử, đều chỉ có một mình ta sao?
Mọi người xung quanh chợt hô lên kinh ngạc, ta quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Tiết phu nhân cùng mấy tiểu nha đầu của Tiết phủ cùng những nha đầu thân thiết với ta ở quê nhà đều đã có mặt.
Khuôn mặt ta nháy mắt đỏ bừng lên.
Tiết Quý Triển vẫn còn khom lưng, chờ đợi câu trả lời của ta.
Ta mím mím môi, nắm tay kéo hắn đứng thẳng dậy, lần đầu tiên thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình, “Tiết Quý Triển, ta nguyện ý.”