Thế Tử, Muốn Sinh Con Thì Đừng Tìm Ta - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-02 19:19:19
Lượt xem: 8,443
Rầm! Cửa phòng ta bị đạp tung.
Úc Tình Yên ôm bụng bước vào, trên mặt là nụ cười, nhưng trong mắt đã ngấn lệ.
Tư thế của nàng ta thấp hèn đến mức không thể thấp hơn:
"Diên Tự, mau sờ xem."
Nàng ta nắm lấy tay Tống Diên Tự, nhưng hắn lập tức rút tay lại.
Hắn quay sang nói với ma ma theo sau:
"Đưa Úc phu nhân về viện."
Úc Tình Yên vốn đang gắng gượng, bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn.
"Tống Diên Tự, chàng không thể! Chàng đã thề rồi! Chàng từng nói sẽ cùng ta một đời một kiếp một đôi người. Chàng nói chàng yêu ta, bảo vệ ta, trân trọng ta. Tống Diên Tự, chàng không thể!"
Nàng ta vừa khóc vừa cầu xin, van nài Tống Diên Tự đừng bỏ rơi mình.
"Còn đứng đó làm gì? Mau lên!"
Ma ma lập tức tiến lên, giữ lấy Úc Tình Yên, định kéo nàng ta về.
"Ta còn đang mang đứa con của chàng, Tống Diên Tự!"
Nàng ta gần như gào thét, tuyệt vọng.
Chợt, nàng ta bật cười.
Bứt mình khỏi những người đang giữ lấy mình.
Khuôn mặt lạnh lẽo, không còn chút cảm xúc nào, ngay cả nước mắt cũng ngừng rơi.
"Khi Tống lang bội ước, cũng chính là ngày mẹ con ta cùng chết."
Tống Diên Tự cuối cùng cũng sợ hãi, vội vàng dỗ dành Úc Tình Yên rời đi.
Lúc đó, nha hoàn của ta mới quay lại phòng.
Từ đó về sau, Tống Diên Tự không còn bước vào phòng ta nữa. Hắn vẫn quan tâm đến đứa trẻ trong bụng Úc Tình Yên.
Thỉnh thoảng, ta cũng đến phòng của Úc Tình Yên thăm nàng ta.
"Tỷ tỷ nên thường xuyên đi lại một chút, cứ ngồi mãi thế này không tốt cho việc sinh nở."
Úc Tình Yên lườm ta một cái sắc như dao.
"Ngươi đừng giả bộ tỷ muội tình thâm mà làm ta buồn nôn. Dù sao thì ta cũng đang mang thai, sau này cả Hầu phủ này đều thuộc về con ta, ngươi đừng mơ lấy được một đồng."
Ta nhìn đứa trẻ trong bụng nàng ta, lại sinh ra cảm giác yêu thích.
"Đứa trẻ này, dù sinh ra cũng sẽ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của chủ mẫu. Mỗi khi đến ngày lễ, ta có thể dẫn nó tới thăm tỷ một chút cũng không sao."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Cút ra ngoài!"
Ma ma bên cạnh nàng ta lập tức đuổi ta đi. Ta không để ý đến thái độ của nàng ta, chỉ khẽ nhếch miệng cười.
Khi ra khỏi phòng, ta gặp Tống Diên Tự, hắn cũng đến thăm Úc Tình Yên.
Hắn giữ ta lại ở góc cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-muon-sinh-con-thi-dung-tim-ta/chuong-7.html.]
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ Tình Yên sinh con ra, sẽ để đứa trẻ dưới danh nghĩa của nàng. Tính cách của nàng ta như vậy, chắc chắn không thể dạy con tốt được."
Ta cúi người, đáp:
"Mọi việc đều theo ý Thế tử, nhưng Thế tử cũng nên nói trước với Úc phu nhân thì hơn."
"Không cần. Đợi nàng ta sinh con xong, ta sẽ đưa nàng ta về điền trang dưới quê để dưỡng bệnh. Sau này, Hầu phủ này chỉ còn nàng và ta, nàng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thôi."
Hắn vuốt tóc ta đầy vẻ cưng chiều.
Ta vừa mới gội đầu xong.
Tống Diên Tự không nói gì với Úc Tình Yên, nhưng ta đã nói.
Nếu nàng ta chịu yên phận làm một di nương, không cố tranh cao thấp với ta, ta cũng chẳng muốn ra tay với nàng ta.
Có người thay ta sinh con, cớ gì mà không vui?
Nhưng giờ thì hay rồi, làm đến mức ta phải đá cả hai người ra khỏi phủ.
Cuối cùng, Úc Tình Yên đến ngày sinh.
Ta tìm đến những bà đỡ giỏi nhất kinh thành để chăm sóc nàng ta.
Đứa trẻ này, ta nhất định phải giữ lại. Ta không muốn sinh con, giữ mẹ hay giữ con, tất nhiên là giữ con.
Trong phòng, Úc Tình Yên kêu la thảm thiết. Lão phu nhân sức khỏe yếu không chịu nổi, liền lui về Phật đường tụng kinh.
Ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy các bà đỡ và nha hoàn tất bật ra vào.
Những chậu nước hòa lẫn m.á.u được từng người bê ra liên tục.
"Diên Tự, ta đau lắm, mau giúp ta. Chàng đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời cơ mà!"
Úc Tình Yên nằm trên giường, lớn tiếng cầu cứu.
"Phu nhân, đừng kêu nữa, để dành sức đi."
"Diên Tự, Diên Tự!" Nàng ta vẫn không ngừng gọi.
Ngoài cửa, Tống Diên Tự đi đi lại lại, không dám bước vào.
Ta tiến lại gần, nắm lấy tay Úc Tình Yên.
"Đừng kêu nữa, hắn sẽ không vào đâu. Không có đàn ông, ngươi không sống nổi sao?"
Đây là câu nàng ta từng nói với ta, giờ ta trả lại nguyên vẹn.
Cuối cùng, nàng ta im lặng, cắn răng nghe theo lời bà đỡ hướng dẫn.
Một cơn đau đớn kéo dài, cuối cùng cũng qua đi.
"Được rồi, là một tiểu thư."
Bà đỡ bế một bé gái ướt sũng đến trước mặt ta.
Ta bế đứa bé đến cho Úc Tình Yên, để nàng ta nhìn đứa con của mình.
Nàng ta đón lấy, khẽ vuốt trán đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy sự không nỡ rời xa.
Đột nhiên, Úc Tình Yên co giật, lại kêu lên đau đớn.