Thế Tử, Muốn Sinh Con Thì Đừng Tìm Ta - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-02 19:19:13
Lượt xem: 8,849
"Úc phu nhân cũng siêng năng lắm, mấy ngày nay sửa sang Hầu phủ đâu vào đấy, đúng là một người quản gia khéo léo, có thể san sẻ nỗi lo với mẫu thân."
"Con từng quản gia rồi, còn lạ gì tình hình tiền bạc của Hầu phủ này. Qua ngày thì tạm đủ, nhưng Úc di nương lại muốn sửa sang lớn. Nói nàng ta có bản lĩnh kiếm ra bạc, ta đây không tin."
"Nàng ta làm gì có bản lĩnh đó, là lấy tiền dưỡng già và của hồi môn của ta ra mà sửa. Ban đầu ta không đồng ý, nhưng không chịu nổi Diên Tự nài nỉ. Nó nói chỉ cần kế thừa tước vị, có bổng lộc, trong vòng hai năm sẽ bù đắp được."
Chuyện này cũng chẳng sai, nếu có bổng lộc từ tước vị, Hầu phủ đúng là có thể dư giả.
Sau khi cáo từ lão phu nhân, trên đường trở về, ta bắt gặp Úc Tình Yên và Tống Diên Tự.
"Muội muội đến viện của lão phu nhân xin thức ăn sao? Thật ra muội không cần vất vả như vậy, chỉ cần nói một câu dễ nghe, ta sẽ ban thức ăn cho muội, được chứ?"
Ánh mắt ta nhìn thẳng vào Tống Diên Tự.
Chuyện Úc Tình Yên cắt tiền tháng và thức ăn của viện ta, chắc chắn hắn biết rõ.
"Thế tử đã hứa, chỉ cần ta không tranh giành với Úc phu nhân, ngài sẽ để lại cho ta một chỗ đứng trong Hầu phủ."
Hắn liếc nhìn Úc Tình Yên, dường như không dám đối diện với ta.
"Chỉ là muốn nàng nhún nhường, cúi đầu trước Tình Yên thôi mà, có khó khăn gì đâu."
Ta không nói gì thêm, xoay người rời khỏi ánh nhìn của bọn họ.
Tối đó, Tống Diên Tự đến viện của ta.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến mà không có lý do.
"Nàng không nên gả vào đây. Ta không thể cho nàng những gì nàng muốn."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Thế tử biết ta muốn gì sao?"
"Phụ nữ chẳng phải đều mong cầu sự sủng ái của phu quân và tước vị để được che chở hay sao?"
Sự sủng ái của phu quân? Đó là thứ rẻ mạt nhất trên đời.
Điều ta muốn là tất cả những gì thuộc về Hầu phủ này, là tự do trọn đời không bị hôn ước, nam nhân hay gia tộc ràng buộc.
Là chỉ sống vì bản thân mình.
"Ta tự nguyện gả vào đây, không trách Thế tử."
"Đợi ta kế thừa tước vị, đến khi Tình Yên được phong danh hiệu Cáo Mệnh Hầu phu nhân, ta sẽ tìm cách cùng nàng viên phòng. Ít nhất cũng phải để lại cho nàng một đứa con."
"Nhưng tước vị, ta sẽ để lại cho con của Tình Yên."
Lời hắn mang theo ý cảnh cáo, nhắc nhở ta không nên có những mong muốn không thuộc về mình.
Thật nực cười.
Ngay cả chuyện viên phòng, cũng phải đợi khi Úc Tình Yên đồng ý mới làm.
Đó là ân huệ mà họ ban cho ta sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-muon-sinh-con-thi-dung-tim-ta/chuong-4.html.]
Ta nên cảm tạ bọn họ bằng một lời "đa tạ" mới đúng.
"Thế tử từng hứa sẽ cùng Úc phu nhân một đời một kiếp một đôi người, không nên vì ta mà thất hứa."
"Nàng hiểu chuyện thật."
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy thương cảm, định vươn tay chạm vào mũi ta.
Ta hít sâu, rồi bất ngờ hắt xì, xối thẳng vào mặt hắn.
Tống Diên Tự lúng túng thu tay lại, chưa kịp chạm vào ta.
"Hôm qua ta bị cảm phong hàn, Thế tử nên tránh xa một chút thì hơn."
"Vậy nàng nghỉ ngơi nhiều vào, ta sẽ lại đến thăm."
Ta thầm đảo mắt, tiễn hắn ra khỏi viện.
Chuyện Tống Diên Tự đến viện ta đêm qua nhanh chóng lan khắp phủ.
Úc Tình Yên đứng trước viện ta, chống nạnh mà mắng chửi.
"Ngươi không có đàn ông thì sống không nổi sao? Lúc nào cũng thèm khát bị người ta làm đến thế à? Loại đàn bà lẳng lơ như ngươi nên vào kỹ viện, ở đó đàn ông nhiều, đảm bảo làm ngươi ba ngày ba đêm không xuống giường được!"
Ta mở cửa, cầm tách trà, ung dung ngồi nghe nàng ta mắng.
Phải nói, nghe cũng có phần thú vị, còn vui hơn cả đánh bài.
Tống Diên Tự tới, kéo tay Úc Tình Yên giải thích, nhưng nàng ta không nghe.
Ta vội lấy trà nước bôi lên mặt.
Nước trà chảy xuống hai má, đọng lại ở cằm.
"Là ta nóng vội, khiến Úc phu nhân tức giận."
"Xin Thế tử ban cho ta một lá thư hòa ly, để ta rời khỏi Hầu phủ, cũng coi như giữ trọn tình nghĩa giữa hai nhà Tống - Bạch."
Hắn không chịu, nói sẽ bù đắp cho ta.
Càng tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhẫn nhịn như một bông hoa trắng yếu đuối, ta càng làm nổi bật sự kiêu ngạo, ngang ngược của Úc Tình Yên.
Thời gian trôi qua, ta không tin Tống Diên Tự không biết nên chọn ai.
Chọn ta, và ta sẽ khiến hắn phải trả giá bằng cả mạng sống để bù đắp cho những gì ta đã mất.
Tống Diên Tự dù thế nào cũng không dỗ được Úc Tình Yên.
Cuối cùng, hắn phải quỳ xuống thề rằng sẽ không bao giờ bước chân vào viện của ta nữa, Úc Tình Yên mới nguôi giận.
Để lấy lòng nàng ta, Tống Diên Tự lại dẫn nàng ta đi mua sắm không ít đồ quý giá, chỉ để nàng ta thật rực rỡ khi nhận thánh chỉ sắc phong.
Hai người họ lại hòa thuận như trước.