Thê Tử Hoạn Quan - Ngoại truyện 2:
Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:11:02
Lượt xem: 427
Từ khi ta tám tuổi đến mười bốn tuổi, mỗi lần gặp ta, nàng đều mang theo túi đầy đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ, nàng cũng rất thích chia sẻ với ta.
Nàng nói với ta: "Thế gian này có quá nhiều người bất đắc dĩ, Thất nhi, ngươi phải sống tốt."
Nàng mang cho ta những cuốn sách mà ta không thể nhìn thấy, ta dành hết thời gian rảnh rỗi để đọc, chợt nhận ra, thế giới bên ngoài quá rộng lớn, nhưng ta đã không còn cơ hội để nhìn thấy, ta định sẵn sẽ ch/3t già trong thâm cung này.
Vài ngày sau, khi nàng đến lấy sách, nàng cũng sẽ hỏi ta muốn đọc gì lần sau, đôi khi chúng ta thậm chí nói chuyện về bách tính và việc trị quốc.
Những chuyện này đều là điều cấm kỵ trong cung, chỉ khi đối diện với nàng, ta mới dám nhắc đến.
Nàng bảo ta đừng hành lễ với nàng khi ở riêng, nàng kể cho ta nghe về thế giới bên ngoài.
Ta rất ngưỡng mộ những người có thể tham gia khoa cử, ít nhất họ có thể đường hoàng cầu thân, cạnh tranh với thái tử.
Còn ta, chỉ dám trốn trong góc tối, tham lam hưởng ánh sáng từ nàng.
Cầu mà không được.
Khi đã quyết tâm, ta liền vào Ti Lễ Giám.
Ta không còn cầu xin nghĩa phụ nói cho ta biết nguồn gốc của hoa văn ngọc bội, suy nghĩ rất lâu, ta vẫn không bỏ qua con đường này.
Ngọc bội liên quan đến mẫu thân ta, rất có thể liên quan đến thân thế của ta, ta có thể dùng nó để thăng tiến nhanh hơn.
Với danh nghĩa của Ti Lễ Giám, ra khỏi cung rất thuận tiện, thay nghĩa phụ làm vài việc lớn, thu hút sự chú ý của vài nhân vật lớn trong Ti Lễ Giám, ta bắt đầu thường xuyên đến cửa hàng.
Năm đó, ta mười sáu tuổi.
Một vạn lượng bạc để mua ngọc bội quả nhiên không dễ, chủ tiệm thấy ta ngày ngày đến, nói có thể giảm vài trăm lượng, ta không đồng ý.
Nhưng ta cũng không ngờ, nghĩa phụ đích thân đến.
Hắn nhìn ngọc bội một cái đầy kích động, không trộm cũng không cướp, trả tiền xong liền kéo ta đi.
Sau đó, binh lính của Đông Xưởng bao vây cửa hàng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta lại quỳ trong phòng hắn.
Hắn cầm ngọc bội nhìn rất lâu, hỏi ta với giọng gấp gáp, "Ngươi nói muốn cho ta xem hoa văn lần trước chính là cái này? Ngươi gặp nó thế nào? Có quan hệ gì với ngươi?"
Nếu người đầu tiên hỏi ta chuyện này là nghĩa phụ, ta đã chuẩn bị nói thật.
Ở trong cung lâu, ta tự nhiên nhận ra ngọc bội này không phải vật tầm thường, rất có thể là đồ ngự ban.
"Đây là vật nô tài đeo từ nhỏ, là di vật của mẫu thân ta, bà đã mất trước khi ta vào cung."
Hắn đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-hoan-quan/ngoai-truyen-2.html.]
Ta vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy.
Nhưng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, Lý Đức, tổng quản thái giám đã đến.
Hắn nhìn ta một cái, sau khi nhận lễ từ Lý Mậu, liền cầm ngọc bội rời đi.
Nghĩa phụ nhìn ta một cái, ánh mắt quá phức tạp, với kinh nghiệm nhiều năm của ta, cũng không thể hiểu được.
"Thất nhi, đến trước mặt hoàng thượng, dù ngọc bội này có phải của mẫu thân ngươi hay không, ngàn vạn lần đừng nói đó là của mẫu thân ngươi."
Lời hắn nói ta hiểu, nhưng ta không định làm như vậy.
Đồ vật có thể làm kinh động chủ tử, không phải là phú quý vô tận thì cũng là cái ch/3t.
Ta không muốn chờ Lý Đức ch/3t già, chỉ còn cách đánh cược.
Ta đã gặp hoàng thượng.
Ngài ngồi trong ngự thư phòng, ngón tay mân mê ngọc bội, không rõ là đang tức giận hay không.
Lý Đức đứng hầu bên cạnh.
Ta quỳ xuống hành lễ, "Nô tài khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn phúc kim an."
"Ngươi là ai?" Hoàng đế mở miệng.
Ta cúi đầu sát đất, "Nô tài tên là Cố Cảnh Hành, mẫu thân mất sớm, khi còn nhỏ đã vào cung."
Ngài cười, hỏi ta, "Ngươi biết nguồn gốc của ngọc bội này không? Trẫm nghe nói ngươi còn đặc biệt hỏi Lý Mậu, Cố Cảnh Hành, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, ngươi thấy ngọc bội này thế nào?"
Ta đáp, "Đây là di vật của mẫu thân, phận làm con không dám luận bàn."
Hoàng thượng đột nhiên biến sắc, Lý Đức sợ đến mức quỳ ngay xuống đất.
"Tốt lắm, đều học được cách lừa dối trẫm rồi!" Ngài dùng ngọc bội gõ lên bàn, "Mang ra ngoài, đánh đến khi hắn nói thật."
Ta bị dẫn ra ngoài, lần này không có ai cầu xin cho ta, cũng không có ai có thể cầu xin cho ta.
Trong điện, hoàng thượng mệt mỏi xoa trán, "Lý Đức, cung tịch của hắn đâu? Trẫm muốn nghe sự thật."
Lý Đức vội vàng đưa cho hoàng thượng, "Nô tài đã tra cả ba đời tổ tiên của hắn, là một cô nhi, hồi nhỏ được một ông lão nhặt về nuôi, sau đó, ông lão ch/3t, hắn bị bọn buôn người bắt đi bán vào cung."
Hắn đưa ra lời khai của cửa hàng sau khi bị Đông Xưởng thẩm vấn, "Ngọc bội của nương nương là cửa hàng mua từ chợ đen, nô tài đã nhanh chóng cho người đi điều tra."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Dưới chân thiên tử, nơi trọng địa hoàng cung, còn có chuyện buôn bán người xảy ra, tra, tra cho trẫm, tra ra là ai đều ch/ém đầu, trẫm muốn xem ai còn dám động đến trẻ con!"
Lý Đức kinh hãi đáp ứng, việc này không thể không báo sự thật, ngọc bội liên quan đến hoàng hậu và hoàng tộc lưu lạc dân gian, dù hắn không nói thật, chủ tử cũng sẽ phái người khác điều tra, đến lúc đó cũng không thoát được.