THẾ TỬ GIÚP TA BÁO THÙ - CHƯƠNG 6 - END
Cập nhật lúc: 2025-01-12 15:51:44
Lượt xem: 249
8
Hôn mê mấy ngày, ta tỉnh lại.
Cố Vân Kỳ từ trong nước vớt ta lên, ta không ch//ết.
Hắn bưng một chén thuốc đen sì sì, vừa nhìn đã thấy đắng.
“Không phải ngươi muốn báo thù sao? Uống hết bát thuốc này, ta dẫn ngươi đi báo thù.”
Mắt hắn che kín tơ máu, dưới mắt thâm quầng, vừa nhìn là biết đã mấy ngày không ngủ.
“Cố Vân Kỳ, thiếp rất nhớ chàng. Thiếp thích chàng, luyến tiếc chàng.”
Những lời này rất lâu trước kia ta đã muốn nói với hắn, chính là vẫn không có cơ hội, cũng không có mặt mũi nào.
Cố Vân Kỳ đột nhiên khóc không khác gì một đứa bé: “Nàng thật ngốc!”
Ta đem bát thuốc uống cạn, đắng đến mức rơi nước mắt.
Cố Vân Kỳ nói được làm được, khi ta khoẻ lại liền mang ta đi báo thù.
Đứa bé trong bụng Thẩm Gia Nhu không phải của Cố Vân Kỳ, là nàng ta cùng gia đinh tư thông mà có.
Cố Vân Kỳ chưa hề động vào nàng.
Sau khi ta rơi xuống nước hôn mê, Cố Vân Kỳ liền lấy tội danh tư thông cùng mưu hại chính thất báo quan.
Thẩm Gia Nhu lúc này đang ở trong ngục, bởi vì bị dọa, đứa bé đã không còn, thần trí cũng không rõ ràng.
Tô di nương quỳ gối ngoài cửa lớn Cố phủ không chịu đứng lên, cầu xin chúng ta tha cho Thẩm Gia Nhu một mang.
Phụ thân ta không xuất hiện, Cố Vân Kỳ nói Hoàng đế phái ông ta đi đóng quân ở biên quan, ngày ta rơi xuống nước đó chính là ngày hắn xuất quân.
Hoá ra, hắn đã sớm bày mưu giúp ta.
Phụ thân nếu còn ở kinh thành, ta muốn báo thù, chính là tổn địch một ngàn, tự hại tám trăm.
Hắn một mực chờ thời cơ thích hợp.
Tô di nương khóc đến chật vật: “Oan có đầu, nợ có chủ, có gì ngươi cứ nhắm vào ta.”
Bà ta đã có tuổi, trên mặt có nếp nhăn, khóc nấc lên cũng không như ngày xưa ở Thẩm gia có người thương xót.
Ta ngồi xuống, nâng mặt của bà ta lên, “Còn nhớ bà đã hại ch//ết nương ta thế nào không? Gi//ết người đền mạng, chính bà trở về nhảy xuống cái giếng kia, ta sẽ tha cho nữ nhi của bà một mạng.
Tô di nương không hề chần chừ, lập tức ngồi xe ngựa trở về phủ.
Ta cùng Cố Vân Kỳ đi theo phía sau, nhìn bà ta nhảy xuống. Thẩm gia thế nhưng không ai đứng ra cứu bà ta.
Hứa thị lẽ ra nên cao hứng, nhưng ánh mắt của bà nhìn ta có chút xa lạ.
Ta nói, “Có mẫu thân dạy bảo, thù này không báo, con không có mặt mũi nào đi gặp thân nương của con.”
Sau khi Tô di nương bỏ mạng, ta cùng Cố Vân Kỳ đến quan phủ, thả Thẩm Gia Nhu ra.
Ta giữ lời, không lấy mạng nàng ta.
Quan phủ đã ấn lên cơ thể nàng ta một dấu vết đời này không thể xóa được.
Nàng ta muốn nam nhân, ta tìm một tên đồ tể cưới nàng ta.
Trước kia, thời điểm mỉa mai ta, nàng cười ta là một đứa nhỏ hoang dã, không ai thèm quản.
Bây giờ, nàng ta cũng không còn thân nương nữa.
Báo thù xong, Cố Vân Kỳ như trút được gánh nặng.
“Hiện tại nàng đã chịu theo ta sống cuộc sống hạnh phúc rồi chứ?”
.
Thành hôn bốn năm, chúng ta mới có đứa con đầu tiên, là một nữ nhi, vẻ ngoài giống Cố Vân Kỳ như đúc, không có chút nào giống ta.
Sau khi có con, Cố Vân Kỳ thường xuyên dẫn ta đến chùa cầu phúc.
Ta hỏi hắn cầu Bồ Tát điều gì, Cố Vân Kỳ nói hắn cầu Bồ Tát cho hắn sống lâu trăm tuổi, sống nhiều hơn vài năm nữa.
Bằng không, nếu tương lai ta gặp rắc rối, sẽ không có người nào làm chỗ dựa cho ta.
Bồ Tát cũng không phải lúc nào cũng linh nghiệm, Cố Vân Kỳ tuy rằng sống qua ba mươi tuổi, nhưng bệnh tim lại tái phát nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-giup-ta-bao-thu/chuong-6-end.html.]
Ba mươi lăm tuổi, hắn bỏ lại ta cùng nữ nhi, đi trước.
Năm hai mươi tuổi, ta vì báo thù, mất đi đứa con đầu tiên.
Cố Vân Kỳ tức giận, bảo ta đừng để bản thân hối hận.
Hắn đi rồi, ta hối hận đến quắt người.
Vì Thẩm Gia Nhu cùng Tô di nương, chỉ riêng náo loạn lạnh mặt với nhau, đã mất hơn một năm trời xa cách.
Thời gian ta ở cạnh hắn cũng chỉ hơn mười năm.
Mệt mỏi quá.
Hắn nói nên, ta nên sớm nói tất cả mọi chuyện cho hắn, hắn sẽ giúp ta báo thù.
Hắn để ý chuyện ta không thẳng thắn thành khẩn, để ý chuyện ta không chịu tin tưởng hắn, lại không để tâm chuyện sẽ làm thanh gươm của ta, che chắn trước ta.
Chờ nữ nhi lớn, ta phải đi bồi hắn.
Không biết hắn có còn chờ đợi ta không.
-
(Phiên ngoại Cố Vân Kỳ)
Thái y nói tim ta bẩm sinh không tốt, sống không quá ba mươi tuổi, cho nên ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành gia lập thất.
Nhưng ông trời trêu ngươi, muốn ta cưới một cô nương.
Nàng tên Thẩm Khuynh Ý.
Sau khi Bệ hạ tứ hôn, ta đã trèo tường Thẩm gia nhìn xem.
Bộ dáng của nàng cũng đẹp như tên gọi, khiến người ta vừa gặp đã yêu.
Thời điểm ta đón dâu, bầu trời tuyết trắng bay bay, hồng mai lạc trên đất, cực kỳ đẹp đẽ.
Ta nghĩ, đời này ngắn ngủi như vậy, phải đối xử với nàng thật tốt.
Nếu không, nàng không còn ta bên cạnh nữa, chẳng phải rất ấm ức sao.
Nàng có chút ngốc nghếch, không biết nàng muốn gì, dù mặt cười, nhưng lòng lại không vui.
Sau đó ta biết, nàng ở Thẩm gia chịu nhiều uất ức, nàng muốn trả thù những người đó.
Nhàn cư vi bất thiện
Chỉ là ta không nghĩ tới nàng vì báo thù mà đến mạng cũng không cần, ngay cả đứa con cũng mất.
Đôi khi ta thực giận nàng, quật cường như một con lừa, bảy người kéo cũng không lại.
Ta nghĩ, đã là phu thê, thù này ta sẽ giúp nàng báo, đỡ khiến nàng ngốc nghếch như vậy, chẳng biết lúc nào sẽ làm chính mình bị thương.
Ta tốt với Thẩm Gia Nhu, nàng không khóc, cũng không nháo.
Ta nghĩ, trong lòng nàng không có ta, không bằng trả tự do cho nàng, miễn cho sau này lúc ta tra tấn Thẩm Gia Nhu khiến nàng gặp phải phiền phức.
Ta vào cung thỉnh ý chỉ của Bệ hạ, Bệ hạ nói đây là chuyện trong nhà, tùy ý ta làm chủ.
Thế nhưng nàng lại cự tuyệt.
Ta đoán, có lẽ nàng có chút thích ta, chỉ là không ai chỉ cho nàng cách thích một người mà thôi.
Sau đó nàng rơi xuống hồ, hôn mê ba ngày. Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta cũng muốn đi theo nàng, kiếp sau vẫn làm phu thê.
Khi nàng tỉnh, ta chỉ dám cầu xin Bồ Tát phù hộ ta sống lâu vài năm, ở cạnh chăm sóc nàng.
Nàng rất cô đơn, người ngoài không thể tiến vào lòng nàng.
Bồ Tát ở chùa Tĩnh Sơn quả thật linh nghiệm, ta sống hơn ba mươi tuổi.
Mỗi một năm được sống thêm, đều là ân huệ.
Thẩm Khuynh Ý phò phu giáo tử, sửa lại tính tình cố chấp của nàng, chuyện trong phủ nàng cũng xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Nàng nói ta ở dưới chờ nàng, kiếp sau nàng còn muốn thành phu thê với ta.
Ta an tâm rời đi rồi.
Thẩm Khuynh Ý, kiếp sau gặp lại.
HOÀN