Thê tử của Dục Vương - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-30 19:53:07
Lượt xem: 1,516
4
Ta không biết ngày hôm đó bên bở sông, Lâm Dục có bày tỏ tình cảm của mình với Tần Nhu hay không, nhưng đêm đó ta lại leo nên nóc nhà ngồi cả đêm. Cũng không đúng, là uống cả đêm, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu ta đau như búa bổ, đau đến mức cả ngày ta vùi mình trong chăn không dậy nổi. Ta cứ thế mơ mơ màng màng tỉnh lại, rồi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chỉ biết là Tần Nhu có tới tìm ta, nhưng ta thật sự không còn sức lực để hỏi nàng về chuyện hôm lễ Thất Tịch.
Ta mê mê man man suốt hai ngày, vừa tỉnh lại đã nghe nói thánh chỉ tới. Ta luôn biết Hoàng thượng thích tác thành uyên ương loạn lên, nhưng dựa vào tình cảm quãng thời gian chúng ta lớn lên bên nhau, ta chưa từng nghĩ tới thế mà Hoàng thượng cũng tác thành uyên ương cho ta.
Hoàng thượng ban hôn cho ta và Lâm Dục. Với tư cách là ca ca ruột của Lâm Dục, huynh ấy lại ban hôn cho ta và Lâm Dục.
Ta nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Ngay khi công công đến truyền thánh chỉ rời đi, ta hai tay ôm đầu nặng nề nằm trở lại giường. Ta nhớ tới lần đầu tiên ta gặp Lâm Dục, đó là thời điểm tháng tư, trong cung hoa đào rơi khắp nơi. Được sự cho phép của phụ thân, lần đầu tiên ca ca dẫn ta vào Quốc Tử Giám.
Năm đó ta mới sáu tuổi, đứng phía sau ca ca, chăm chú nhìn thiếu niên dưới tàng cây vung kiếm đón hoa. Kiếm vừa dừng lại, lại một đóa hoa đào rơi xuống, thiếu niên thu kiếm đón lấy đóa hoa kia.
Ta ngây ngốc nói: “Đẹp quá.”
Thiếu niên kia cười khẽ một tiếng, đưa đóa hoa trong tay cho ta: “Vậy tặng cho muội này.”
Ta đây là khen hắn đẹp trai mà.
Ta ngẩng đầu lên khỏi gối, từ dưới gối lấy ra một quyển sách. Mở ra một trang, hương hoa đào nhàn nhạt liền bay vào trong mũi.
“Ngươi nói, có phải Hoàng thượng đã nhìn thấu tâm sự của ta hay không?” Ta nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa đào ướp khô hoàn hảo kia, trong lòng có chút bất an “Sẽ không đâu, ta giả vờ giống như vậy, chắc sẽ không ai nhìn ra đâu.”
Lục Ý nói, Tần Nhu lại tới nữa. Ta vội vàng khép quyển sách lại, xoa xoa đầu, nói với Lục Ý: “Ta đau đầu quá, ngươi bảo nàng về trước đi.”
Ta đau đầu là thật, trốn nàng cũng là thật. Ta phát hiện mình thật sự rất nhỏ mọn, mồm thì cứ luôn miệng nói đến lúc nên buông tay, nhưng trong lòng lại sợ Tần Nhu đến kể cho ta biết Lâm Dục đã bày tỏ tình cảm với nàng.
Thậm chí ta còn nghĩ, thật may mắn nếu Lâm Dục không kháng chỉ, ta có thể gả cho hắn. Nhưng Tần Nhu phải làm sao bây giờ?
“Mịch Mịch! Mịch Mịch!” Tần Nhu vừa lên tiếng gọi ta, vừa chạy từ gian ngoài vào.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta giật mình, vội cất quyển sách xuống dưới gối. Chắc chắn là ta đang thật sự đau đầu, nếu không Tần Nhu nhìn ra ta đang trốn nàng, nàng sẽ tuyệt giao với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-tu-cua-duc-vuong/4.html.]
Quả nhiên khi Tần Nhu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của ta, mọi tức giận trong mắt nàng đều biến mất.
“Mịch Mịch, rốt cuộc ngươi làm sao mà bị bệnh nhiều ngày như vậy? Ngày lễ Thất Tịch ngươi đột nhiên rời đi, có phải là vì trong người không thoải mái hay không?” Tần Nhu hỏi ta.
Đôi mắt ta chớp chớp, buông ra một tiếng thở dài buồn bã.
Tần Nhu rõ ràng thở ra một hơi, sau đó có vẻ áy náy nói: “Đều là lỗi của ta, ngày đó ta không phát hiện ra ngươi khó chịu, lại chuẩn bị mắng ngươi sao lại bỏ rơi ta mà chạy.”
Ta không dám nói gì, chỉ tiếp tục rầu rĩ ừ một tiếng.
“Hôm nay vừa đến đây, ta đã nghe nói Hoàng thượng ban hôn cho ngươi và Lâm Dục rồi!” Trong giọng nói của nàng không dấu được vẻ kích động đầy hưng phấn.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng. Ôi cô nương ngốc này cái gì cũng không biết.
Tuy rằng về căn bản Tần Nhu không hề thích Lâm Dục, cũng không biết Lâm Dục thích mình, nhưng ta lại biết điều đó. Ta không thể vẫn làm bộ như không biết được, ta càng không thể để Lâm Dục cả đời đều sống trong tiếc nuối vì không cưới được người mình yêu.
Ta nhìn bàn tay Tần Nhu đang gọt táo cho mình, cắn cắn môi nhẹ giọng nói: “Nhu Nhu, hay là chúng ta cùng nhau gả đi?”
Ta nhìn thấy bàn tay nàng run lên, con d.a.o thiếu chút nữa cắt vào tay nàng.
“Mịch Mịch! Ngươi đang nói cái gì vậy!” Giọng nói Tần Nhu cao lên, gần như đ.â.m thủng màng nhĩ của ta.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng nói chuyện với ta lớn tiếng như vậy.
5
Từ hôm Tần Nhu tức giận chạy đi, đến hôm nay đã hơn nửa tháng vẫn không tới tìm ta.
Cũng không biết vì sao Lâm Dục lại không kháng chỉ. Hai chuyện này cứ lẩn quẩn trong lòng ta, làm cho ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trăng hôm nay rất tròn, rất thích hợp để uống rượu. Ta nhìn chằm chằm vào ánh trăng trên đỉnh đầu, vừa đưa rượu tới bên miệng đã có người chặn lại.
“Nghe nói mấy ngày trước, muội uống rượu đến mức phải ốm nằm vài ngày.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai ta. Không cần quay đầu ta cũng biết là Lâm Dục tới.